Chương 26:

2.1K 90 1
                                    

Nam nhân mắt mũi lãnh đạm tuấn tú, dáng người cao ráo và vô cùng áp bức, áo sơmi của hắn mở hai nút ở trên để lộ lồng ngực cường tráng bên trong, có thể thấy được từng giọt mồ hôi lăn dài ở đó—— tiết trời rất lạnh nhưng người này lại là một thân mồ hôi. Bộ dáng sau khi vận động, nhiệt khí trên hắn giống như cảm giác hắn mang lại, rất ấm áp.

Lục Nghiên lui về sau hai bước, lúc này mới cảm thấy cảm giác nặng nề áp bức.

"Chúng ta không phải trước kia đã gặp nhau sao?" Vừa hỏi những lời này Lục Nghiên vừa nghĩ xem nàng đã gặp người đàn ông này lúc nào. Người khiến người ta mang cảm giác áp bức như vậy thật sự không nhiều, gặp một lần chắc chắn sẽ rất khó quên.

Nam nhân cũng không trả lời câu hỏi của nàng, vòng qua bụi hoa đi tới, thân hình cao lớn vững chãi đứng bên cạnh Hoa cầu tuyết trắng tinh, khí thế bức người đều trở nên mềm mại đi.

Nhưng Lục Nghiên vẫn lui về sau một bước, giống như đang kinh hoảng.

Nam nhân dừng lại cách nàng hai bước, nhìn thật sâu vào nàng, hỏi: "Ngươi sợ ta?"

Lục Nghiên lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái, nói: "Tứ Gia ngài đại danh hiển hách, ai đối với ngài, đều là tôn kính vô cùng."

Nơi này là Cố phủ, đối phương mang bộ dáng chủ nhà, tuổi tác lại không lớn, trừ Cố Tứ Gia, Lục Nghiên không nghĩ ra người nào khác. Chỉ là vị Cố Tứ Gia này so với tưởng tượng của Lục Nghiên có vài phần giống nhau cho nên không thể nghi ngờ, đây là một nam nhân mạnh mẽ, uy lực.

Cố Tứ Gia đối với việc Lục Nghiên đoán ra thân phận hắn không mấy kinh ngạc. Hắn có mấy tiểu chất nữ, cũng có người tuổi tác lớn hơn Lục Nghiên nhưng tính tình cực kỳ ầm ĩ, so với Lục Nghiên cho người ta cảm giác thực khác biệt.

Lục Nghiên giống như là một đầm nước trong sơn động, yên lặng mà âm u, mĩ lệ phong tình.

Hắn lấy tay ngắt một đóa Hoa Cầu Tuyết sau đó đưa cho Lục Nghiên, nói: "Hoa rất xinh đẹp, trách không được ngươi thích."

Lục Nghiên cầm lấy đoá hoa, thấp giọng nói cảm tạ: "Cám ơn ngài khích lệ... A!" Tay đột nhiên bị hắn nắm lấy, Lục Nghiên nháy mắt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam nhân kia.

Cố Tứ Gia không nhìn nàng, đôi mắt chăm chú nhìn đầu ngón tay của nàng.

Da hắn ánh lên màu mật ong nhìn rất khỏe mạnh, ngón tay sức lực cường đại, bắt lấy tay Lục Nghiên khiến nàng không thể cử động. Làn da Lục Nghiên trắng giống như Hoa Cầu Tuyết kia, vừa trắng vừa mềm, ngón tay thon dài được cắt tỉa gọn gàng, hồng hồng xinh đẹp.

Một đen một trắng, nhan sắc hai người đặt cùng một chỗ lại cực kỳ hài hòa.

"Tay ngươi, rất đẹp." Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng, Lục Nghiên vẻ mặt mơ hồ.

Đôi tay này nổi lên xanh nhạt, thon dài trắng nõn, nếu đeo lên một chiếc vòng ngọc nhất định sẽ trở thành một bức tranh sinh đẹp.

Giống như lúc hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, hiện tại hắn cũng đột nhiên buông tay ra, nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi có thể như Cố Thành gọi ta một tiếng Tứ thúc."

Những lời này là nói cho Lục Nghiên biết, hắn biết thân phận của nàng, lập tức ngoan ngoãn kêu một tiếng: "Tứ thúc."

Cố Tứ Gia gật đầu, ngoắc tay gọi một người lại, nói: "Đưa Lục tiểu thư trở về." Lúc này, Lục Nghiên mới nhìn thấy phía sau hắn là một đám hạ nhân, nha đầu tiểu tư cung kính, cũng không dám thở mạnh một chút.

Người đàn ông này khí thế thật sự quá mạnh mẽ, có thể làm cho người ta không chú ý đến những người phía sau hắn.

Một nha đầu đi lên, lễ phép nói: "Lục tiểu thư, bên này thỉnh."

Lục Nghiên đối với Cố Tứ Gia phúc lễ, suy nghĩ một chút rồi lễ phép nói: "Thực Mãn Lâu của Lục gia chúng ta khai trương trở lại, nếu Tứ thúc có rãnh rỗi mời tới ngồi một chút."

Theo nha đầu trở lại đại sảnh, Lục Nghiên nhìn nàng khẽ nói tiếng cám ơn, về vị trí của mình.

"Tỷ tỷ tại sao lại trở về chậm như vậy? A, trong tay còn có một đóa hoa." Lục Thực nhìn thấy nàng trở về, chú ý tới nhánh Hoa Cầu Tuyết trong tay nàng liền mở miệng hỏi.

Lúc này, Lục Nghiên mới giật mình thấy chính mình đã đem này đóa hoa kia về: "Mới vừa ở hoa viên nhìn hoa này nở rất nhiều, nhịn không được dừng lại trong chốc lát."

Lục Thực bĩu môi, nói: "Cô nương như các ngươi chỉ thích những thứ hoa hoa thảo thảo như thế này."

Đang nói, cửa đột nhiên truyền đến một trận rối loạn, Lục Nghiên ngẩng đầu nhìn liền thấy Cố Thành cùng Diệp Tinh dắt tay đi tới, nam nhân diện mạo thật sự xinh đẹp.

Trong nháy mắt đó, Lục Nghiên cảm nhận được ánh mắt những người khác nhìn nàng là sung sướng khi người khác gặp họa.

Vị hôn phu cùng nữ nhân khác quang minh chính đại đi cùng nhau, khó trách người khác sẽ cười nhạo.

Mĩ Thực Tại Dân Quốc - Nguyệt Chiếu Khê [Full]Where stories live. Discover now