Tạ Liên đạm thanh nói: "Ngươi không cần tự tiện lập cho ta một tòa thần thánh không thể xâm phạm trong lòng, ta không phải là người trong tưởng tượng của ngươi."

Lang Thiên Thu: "Trước kia cùng hiện tại, cái nào mới thật sự là ngươi, ta đã không thể nào hiểu được."

Tạ Liên: "Trước kia ngươi chỉ có mười bảy tuổi, bây giờ ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, người dạy cho ngươi tự nhiên cũng bất đồng."

Nghe y nói như vậy, Lang Thiên Thu liền ngẩn người, sau khi im lặng một lát, hắn đột nhiên tức giận nói: "Bởi vì ngươi mười bảy tuổi là một người thất bại, nên ngươi cũng muốn biến ta khi mười bảy tuổi thành người thất bại như ngươi sao?"

Tạ Liên im lặng không đáp.

Thấy y không đáp, sự tức giận của Lang Thiên Thu càng thêm mãnh liệt sôi trào, hắn nghẹn một hơi, hét lớn: "Nếu ngươi tồn tại tâm tư này, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi như ý!!!"

Nghe hắn nói, Tạ Liên mở to hai mắt.

Lang Thiên Thu lại tiếp tục quát lớn: "Mặc kệ------mặc kệ ngươi đối với ta như thế nào! Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ trở thành người như ngươi bây giờ!"

Sau một lúc lâu, Tạ Liên nhịn không được "phì" cười ra tiếng.

Lang Thiên Thu ngạc nhiên nhìn chăm chú Tạ Liên, thấy vậy, y lại càng cười lớn hơn nữa, cười đến vô cùng thoải mái, y sảng khoái đáp: "Hảo!"

"Nhớ kỹ lời nói của ngươi ngày hôm nay. Ngươi tuyệt đối sẽ không thay đổi thành ta như bây giờ!" Y gật đầu nói tiếp.

Vừa dứt lời, trước mặt, đột nhiên nổi lên một trận sương khói hồng sắc!

Thình lình diễn ra bất ngờ như vậy, Tạ Liên lắp bắp kinh hãi, cấp tốc tránh đi, ngưng thần đề phòng. Nhưng, trận nổ mạnh này tuy vang, lại tựa hồ không có lực sát thương. Sau khi màn khói tan đi, địa phương ban đầu mà Lang Thiên Thu nằm, giờ đây chỉ còn lại một con lật đật.

Con lật đật này, đầu cùng thân đều tròn xoe, trên lưng đeo một thanh bội kiếm, mi thanh mục tú, khỏe mạnh kháu khỉnh, đúng là bộ dáng của Lang Thiên Thu, nó đang đứng tại chỗ lắc lư trái phải, khuôn mặt ngây thơ chất phác, rõ ràng là một món đồ chơi mà các tiểu oa nhi yêu thích không buông tay. Tạ Liên lập tức thu lại nụ cười, y sững sờ nói: "Thiên Thu?!"

Nhược Tà Lăng bay đến triền quấn trên cổ tay y. Hoa Thành lúc này đã đi tới, búng tay vào con lật đật một cái, cười nhạo nói: "Người này dù ở hình dạng nào cùng đều là một bộ dáng ngốc nghếch như vậy."

Tạ Liên đem con lật đật kia nâng lên: "Tam Lang, đây là Thiên Thu sao? Như thế nào lại biến thành cái dạng này? Đệ đừng đùa nữa, mau biến hắn trở về đi."

Hoa Thành đáp: "Không được. Chúng ta dẫn hắn cùng đi thôi."

Tạ Liên: "Đi đến nơi nào?"

Lúc này, hai người đã đi vào một cái sơn động hẹp. Hoa Thành im lặng không đáp, một viên xúc xắc được tung ra dừng trên lòng bàn tay hắn. Hoa Thành cúi đầu nhìn thoáng qua, liền dẫn đầu đi vào sơn động. Tạ Liên không giải được pháp thuật kia, đành phải đem lật đật Lang Thiên Thu cầm trong tay, bỗng nhiên nhớ tới Phương Tâm còn đang vứt trên mặt đất, y vội vàng quay trở lại lấy kiếm, đeo trên lưng, theo sau Hoa Thành tiến vào sơn động.

Thiên quan tứ phúc [ Edit]Where stories live. Discover now