Chương 22

5.4K 178 35
                                    

Đuôi bọ cạp!

Trong một khoảnh khắc, chỉ vì không cẩn thận đề phòng, Tạ Liên đã bị cái đuôi của nó quất trúng, y trở tay chuẩn xác tóm lấy Hạt Vĩ Xà, lòng bàn tau dùng lực, đem nó xiết chặt đến chết. Sau khi bọ quất trúng, thần sắc của y không hề biến đổi, bình tĩnh ném con Hạt Vĩ Xà kia lên mặt đất, y nói: "Tất cả mọi người lưu tâm một chút. Vùng phụ cận này còn khả năng có Hạt....."

Lời còn chưa dứt, y đột nhiên cảm thấy căng thẳng, ngẩng đầu lên thấy, thì ra Tam Lang đang nắm cánh tay y, Tạ Liên lo lắng hỏi: "Tam Lang?"

Sở dĩ y hỏi như vậy, là bởi vì biểu tình trên mặt thiếu niên lúc này hoàn toàn không quá thích hợp, không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung, cơ hồ căng thẳng tới mức khiến người khác có chút không rét mà run.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vết thương trên mu bàn tay Tạ Liên, miệng vết thương tuy nhỏ, nhưng tốc độ phát tác độc tính lại vô cùng mãnh liệt, chỉ trong chớp mắt, mu bàn tay của y đã sưng thành một khối đỏ tím thật lớn, miệng vết thương nhỏ bé cũng bị căng ra thành một vết rạc khá to.

Khuôn mặt Tam Lang bình tĩnh, nhanh chóng bắt lấy Nhược Tà Lăng, nhanh chóng đem nó quấn chặt cổ tay Tạ Liên, ngăn trở độc huyết lây lan. Từ khi quen biết tới nay, Tạ Liên chưa từng nhìn thấy biểu tình này của hắn, đang muốn mở miệng nói chuyện, Tam Lang đột nhiên lại rút ra một thanh chủy thủy bên hông một người thương nhân. Nam Phong thấy thế, lập tức minh bạch điều hắn muốn làm, hắn trở tay xuất ra một ngọn lửa, Tam Lang không thèm để ý tới hắn, tập trung đem mũi dao hơ qua lửa, sau đó nhẹ nhàng nhanh chóng rạch một hình chữ thập lên vết thương trên tay Tạ Liên, cúi người xuống, thấy thế Tạ Liên vội nói: "Không cần. Độc tính của Hạt Vĩ Xà rất lợi hại, có hút cũng vô dụng, ngươi nên để ý xem chính mình có trúng độc........."

Thiếu niên kia một lời cũng không nói, nắm chặt tay hắn, dùng môi bao phủ lên. Không biết tại sao, Tạ Liên cảm thấy bàn tay bị hắn nắm lấy hơi hơi phát run.

Phù Dao bên kia nói: "Hắn căn bản không nhất định sẽ bị cắn trúng, ngươi hoảng loạn cái gì? Thật là phiền phức."

Qua lời nói của Phù Dao, y cẩn thận ngẫm lại, cũng cảm thấy Tam Lang không nhất định sẽ bị cắn trúng, có lẽ hắn căn bản không đem con Hạt Vĩ Xà này để vào mắt. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất thiếu niên kia không thật sự chú ý tới con rắn, bị cắn một ngụm như vậy, chẳng phải hối hận cũng vô dụng sao?

Y lắc lắc cái tay hoàn hảo còn lại, nói: "Dù sao ta cũng không đau, chết cũng không được, đệ không cần để ý."

Phù Dao nói: "Ngươi thật sự không đau?"

Tạ Liên thành thật: "Thật sự. Từ lâu đã không còn cảm giác."

Lời này là thật. Tạ Liên người này, là một tên vo cùng xui xẻo, đi vào rừng sâu, mười lần sẽ có tám lần dẫm trúng độc xà hoặc đánh thức độc trùng nào đó, sớm đã bị đủ loại độc vật cắn qua trăm ngàn lần, nhưng có lẽ bởi vì y đã làm thần quan, thân thể bất tử, phi thường ngoan cường, nhiều nhất cũng chỉ phát sốt ba ngày ba đêm, sau khi tỉnh lại, thân thể hoàn hảo không chút sứt mẻ. Hơn nữa, y không quá mẫn cảm với sự đau đớn, bởi vì đã đau rất nhiều rồi, nhiều đến nỗi hình thành một thành một thói quen. Y vừa nói xong câu này, Tam Lang cũng vừa vặn ngẩng đầu lên. Lúc này, vết sưng trên mu bàn tay Tạ Liên đã tiêu thất, mà khóe môi của hắn vẫn còn lưu lại một sợi tơ máu, ánh mắt âm lãnh, đáng sợ dừng trên con Hạt Vĩ Xà khi nãy. Một tiếng "phanh" thê lương vang lên, con rắn màu đỏ tím nát vụn thành một bãi thịt bầy nhầy.

Thiên quan tứ phúc [ Edit]Where stories live. Discover now