Chương 85

720 5 0
                                    

Chương 85.
Editor: Búnn.

Tâm trạng hôm nay của Trình Vũ rất tốt, những nữ sinh tặng quà cho anh thì anh đều gật đầu mỉm cười, bạn học chào hỏi anh cũng đáp lại một câu: "Xin chào." Không vì lý do nào khác, đơn giản hôm nay chính là ngày anh và Lucy kết hôn.

Đúng, đừng bất ngờ, đừng ngạc nhiên, hôm nay anh kết hôn, không có hôn lễ long trọng, không có bạn bè thân thiết, chỉ có anh và Lucy. Sau khi tan học, hai người hẹn nhau ở một giáo đường nhỏ không nổi tiếng ở thành phố G. Trước hôn lễ long trọng, anh muốn làm cho Lucy một hôn lễ chân chính thuộc về hai người, sau này có nghĩ lại cũng chính là bí mật ngọt ngào của bọn họ. Cho nên anh chỉ bảo Nguyệt Nặc phái Nhân tới.

Trình Vũ đứng ở cửa trường học, nhìn đồng hồ, anh không muốn muộn vì bất cứ lý do gì.

Lam Tĩnh ôm sách đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy bóng lưng Trình Vũ, nở nụ cười chua xót, từ khi nào thì cô bắt đầu có thói quen tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông này, nhưng đáng tiếc là đã quá muộn, xem ta tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, khóe miệng luôn mang theo ý cười thản nhiên, có lẽ nếu cô có đi lên chào, thì anh cũng sẽ chào lại cô.

Ngay lúc Lam Tĩnh muốn lại gần Trình Vũ, thì Dương Hân Ngôn cầm dao găm trong tay từ phía sau chạy vọt lên. Trong nháy mắt, thời gian dừng lại, sau đó thì yên lặng, Lam Tĩnh cảm thấy trong một giây kia suy nghĩ của mình dường như bị dừng lại, chờ đến lúc cô suy nghĩ chuyển động lại thì cơ thể đã chắn sau người Trình Vũ, dao găm đã cắm vào bụng của cô ta, máu chảy ồ ồ từ cơ thể ra, cô ta không thể tưởng tượng được nhìn bàn tay đầu máu tươi của mình, không rõ tại sao mình lại làm như vậy, Trình Vũ ôm lấy cơ thể đang trượt xuống từ phía sau của mình, hình như Dương Hân Ngôn cũng bị dọa sợ vì biến cố này. Xung quanh tiếng kêu sợ hãi, tiếng la khóc, nhưng những thứ đó dường như bị ngăn cách bởi một tấm kính, không có cách nào truyền vào tai Lam Tĩnh.

Cô nghe thấy giọng nói của chú Trần, chú ấy gọi cô, nhưng cô lại không có sức trả lời chú ấy. Miệng vết thương đau đến mức không còn cảm giác, cô cũng không chống lại được tiếng gọi của màn đêm, đành từ từ khép mắt lại.

Đã là đêm khuya rồi, đèn trong phòng bệnh vẫn sáng trưng, Lam Tĩnh yên lặng nghe thấy âm thanh quen thuộc của một người đàn ông, trầm thấp và dịu dàng, mà âm thanh kia lúc nói chuyện với cô thì ngoại trừ lạnh lẽo thì dường như không còn gì khác.

"Ừ, ở đây xảy ra một chút việc, nếu không thì để hôm khác... Chờ anh sao? Cũng được, sau khi xử lý mọi chuyện xong, anh sẽ qua đó ngay."

Sau khi Trình Vũ cúp điện thoại, thấy Lam Tĩnh ở trên giường đã thức dậy, mất nhiều máu như vậy mà trong thời gian ngắn có thể tỉnh được, không thể không nói chú Bạch thật sự tận lực chữa trị cho cô ấy, Trình Vũ tiến lại gần Lam Tĩnh: "Tỉnh rồi sao?"

"Ừ." Cô muốn ngồi cao một chút, nhưng lại động đến miệng vết thương, bây giờ tỉnh táo lại, những đau đớn kịch liệt tới dồn dập, "Á...."

"Đừng ngồi dậy."

Sự im lặng lan truyền giữa hai người bọn họ, Lam Tĩnh không quen với không khí như vậy: "Dương Hân Ngôn, cô ấy...."

"Có bạn học báo cảnh sát, bị cảnh sát mang đi rồi."

"Không ngờ cô ấy lại làm ra chuyện như vậy."

Lại yên lặng, ánh mắt của Lam Tĩnh chuyển đến mặt Trình Vũ, bởi vì quá chói mắt mà không dám nhìn một lúc lâu.

"Vì ba mình mà làm đến mức này, cô cảm thấy có đáng không?" Câu nói của Trình Vũ khiến Lam Tĩnh hơi kinh ngạc, sau đó là nặng nề khổ sở, vậy mà anh lại cho rằng bản thân mình không để ý đến tính mạng cứu anh là vì con đường làm quan của ba sao, haha... Mình đúng là ngu rồi, nhưng như vậy cũng tốt, vì sự kiêu ngạo của cô, có lẽ cứ để anh suy nghĩ như vậy thôi.

Cô chống lại đôi mắt không gợn sóng đầy nghiêm túc của Trình Vũ: "Có lẽ là đáng."

Trình Vũ nhìn chằm chằm Lam Tĩnh một hồi lâu, nhìn cô gái cực kỳ quật cường cũng cực kỳ kiêu ngạo, anh gần như không thể hiểu cô ấy: "Tôi đồng ý bảo vệ chức vị cho ba cô."

Lam Tĩnh nhắm mắt, thấp giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."

Trình Vũ đứng dậy, trái tim Lam Tĩnh cũng vì thế mà căng thẳng theo, lời nói cứ như vậy mà thốt ra: "Cậu đi đâu?"

Trình Vũ cũng sửng sốt, Lam Tĩnh cảm thấy không được ổn, cố tỏ vẻ thoải mái cười cười: "Vừa rồi hình như tôi có nghe thấy cậu gọi điện thoại, là Lucy gọi sao, mặc như vậy đi hẹn hò sao?"

Xem ra cô ấy đang muốn trêu chọc mình, Trình Vũ cũng không ngại chia sẻ niềm vui của mình với ân nhân cứu mạng: "Ừ, hôm nay chúng tôi hẹn kết hôn, cô ấy đã đợi tôi một đêm rồi, hôm nào đó tôi lại đến thăm cô."

Cửa phòng lại mở ra, Trình Vũ bỏ lỡ gương mặt bi thương của Lam Tĩnh, cũng bỏ lỡ giọt nước mắt trong sáng của cô gái quật cường này, tình cảm không phải là cùng thấu hiểu nhau, anh thích tôi thì tôi nhất định phải thích anh, đối với Trình Vũ mà nói, bỏ lỡ, đã bỏ lỡ từ rất sớm rồi, Lucy chưa bao giờ cho đối thủ bất cứ một khoảnh khắc hay một cơ hội nào, bởi vì ngay từ khi cô sáu tuổi đã quyết định Trình Vũ là chú rể của mình.

****

Từ buổi chiều cha xứ vẫn đứng cạnh cô dâu, bây giờ đã là ba giờ sáng, cô dâu vẫn đứng chờ trước cửa nhà thờ, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại thất vọng, ông nhìn đồng hồ một lần nữa rồi đi qua đó: "Cô gái, đã khuya lắm rồi, có lẽ vị hôn phu của cô sẽ không đến đây, hay là để ngày mai được không?"

Lucy nở nụ cười xin lỗi với cha xứ: "Thật xin lỗi, có thể tiếp tục chờ nửa tiếng nữa được không? Con biết hôm nay đã làm phiền ba rất lâu rồi, nhưng anh ấy nói nhất định sẽ đến, con tin tưởng anh ấy."

Cha xứ nhìn ánh mắt kiên định của cô, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy tin tưởng, bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi."

"Cảm ơn cha."

Nhìn khuôn mặt của cô gái vì nụ cười mà càng thêm xinh đẹp, cha xứ nghĩ có lẽ phải đợi thêm mười phút nữa cũng không sao cả.

Ánh trăng sáng tỏ, hình dạng rõ ràng như thế, ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn không thể chiếu sáng con đường trước mặt cô, gió đêm thổi qua thổi lại khiến âm thanh hai hàng cây ven đường xào xạc, loáng thoáng nghe thấy tiếng côn trùng kêu, trong màn đêm bao la, từng ngôi sao như tròng mắt nghịch ngợm, dịu dàng, mê người. Tựa như ánh mắt của đứa trẻ, ẩn chứa nhiều khát vọng nhất, mang vẻ đẹp hồn nhiên nhất, tất cả đều ôn hòa tao nhã như thế, tĩnh mịch như thế. Chỉ là phía bên kia đường mòn bỗng vang lên tiếng bước chân lạo xạo, có lẽ trong kiếp này của Lucy, âm thanh đó là âm thanh động lòng người nhất, vì lo lắng mà cô đứng lên, yên lặng đứng chờ ở cửa.

Trình Vũ chạy thật nhanh vào trong, gấp tới mức chiếc nơ ở cổ cũng lệch đi, nhưng lúc anh nhìn thấy Lucy, cô giống như một đoá hoa bách hợp chớm nở, chỉ nở vì anh, tất cả mọi điều đều trở nên đáng giá, anh đi vào, Lucy nghịch ngợm tiến lại gần, mang theo nụ cười chỉnh áo cho anh: "Làm chúng em chờ lâu như vậy, để xem chút nữa em xử lý anh thế nào."

Trình Vũ mỉm cười: "Tất cả đều nghe theo lời của bà xã."

Từ 'bà xã' khiến Lucy xấu hổ đỏ mặt, cô kéo Trình Vũ đến trước mặt cha xứ: "Thật xin lỗi, để ba phải đợi lâu rồi, đây là vị hôn phu của con, chúng ta có thể bắt đầu rồi."

Cha xứ đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy có người nói chuyện, lập tức đứng lên, mơ mơ màng màng nhìn đôi nam nữ trước mặt: "À? Đến rồi sao?" Sau khi tỉnh táo nhìn lại Trình Vũ một lần nữa: "Không thể để vị hôn thê chờ lâu như vậy được. Cô gái tốt như vậy, phải biết quý trọng."

Trình Vũ gật đầu: "Vâng, con biết."

"Vậy chúng ta bắt đầu thôi." Cha xứ đi lên bục, mở Kinh Thánh của ông ra: "Thưa Chúa, chúng con tới trước mặt Người, mong Người ban phúc cho đôi tình nhân này tiến vào cung điện hôn nhân thiêng liêng. Theo ý nguyện, hai người hợp làm một thể, cung kính tiến hành hôn lễ, sống cùng nhau đến già, về sau đi chung một con đường, yêu thương, hỗ trợ lẫn nhau, chỉ bảo lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, Chúa trời sẽ chúc phúc cho các con, vợ chồng đều hưởng quyền lợi như nhau, trời đất cảm hoá, Chúa sẽ giúp đỡ các con, đứng trước để cổ vũ các con."

Trình Vũ kéo tay Lucy, nháy mắt ra hiệu với cha xứ: "Thưa ba, có thể nhanh lên một chút không ạ?"

Cha xứ bị quấy rầy, tức giận trừng mắt một cái nhìn Trình Vũ: "Người trẻ tuổi phải biết kiên nhẫn."

"Ta yêu cầu các con trước mặt Chúa, phải thẳng thắn cho dù có bất kì lý do nào ngăn cản các con đến với nhau. Cô dâu, Lucy Y Brenda, con có đồng ý lấy người đàn ông này, để anh ấy trở thành chồng của con hay không? Cho dù có bệnh tật hay là khỏe mạnh, hay bất kỳ lý do khác, đều yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn chung thuỷ với anh ấy cho đến cuối cuộc đời hay không?"

Lucy khẽ mỉm cười: "Con đồng ý."

"Chú rể Trình Vũ, con có đồng ý lấy cô gái này, để cô ấy trở thành vợ của con hay không? Cho dù có bệnh tật hay là khoẻ mạnh, hay bất kỳ lý do khác, đều yêu thương cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn chung thủy với cô ấy cho đến cuối cuộc đời hay không?"

"Con đồng ý."

"Trao nhẫn."

Trình Vũ lấy nhẫn từ trong túi áo ra, sau khi chú rể và cô dâu trao nhẫn xong, cha xứ kéo tay của bọn họ: "Cô dâu chú rể đã hoàn tất việc lập lời thề, trao nhẫn cho nhau. Nhân danh Chúa Trời, ta tuyên bố các con đã thành vợ chồng, Thượng đế kết hợp hai con với nhau, cho dù là ai cũng không thể chia rẽ. Chúa ở trên cao....."

"Ba, Chúa thấy con thành tâm cưới cô gái trước mặt này làm vợ, sẽ thông cảm cho tâm trạng vội vàng của con, cho nên, ba, con có thể hôn cô dâu của con chưa?"

Cha xứ liếc mắt nhìn Trình Vũ một cái, có chút bất đắc dĩ, chưa từng gặp một chú rể nào nóng vội như thế, tại giáo đường nhỏ này, có rất ít người tới để kết hôn, không dễ dàng gì mới có cơ hội nhắc lại những câu thoại lâu không được nói, mà lại gặp phải một người trẻ tuổi nóng vội, thôi kệ: "Chú rể có thể hôn cô dâu của con rồi."

Ánh sáng màu vàng xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu vào giáo đường phủ lên hai người đang hôn nhau, cha xứ hiền từ nhìn đôi nam nữ hạnh phúc này, ánh sáng mặt trời tuyệt đẹp từ phía Đông, xuyên qua những đám mây mỏng manh tạo nên vô số rặng mây đỏ uốn lượn. Ánh sáng kỳ lạ từ một phía, kéo màn đêm u tối lên, đánh thức vạn vật ở khắp nơi.

Tình yêu có một loại cảm giác, tên là vĩnh viễn. Cha xứ cũng không biết cái gì là vĩnh viễn, nhưng cái chúng ta nắm được trong tay không nhất định là những thứ chúng ta thực sự có được. Những thứ chúng ta không có được cũng không nhất định là những thứ không được khắc sâu trong lòng. Nhìn đôi vợ chồng mới cưới này, mới hiểu được nhiều khi tình yêu cũng cần sự yên lặng.

Người thông minh sẽ hiểu được lúc nào nên buông tay, người có tình cảm chân thành sẽ hiểu được thế nào là hy sinh, người hạnh phúc sẽ hiểu được siêu thoát, Lam Tĩnh nằm yên trên giường bệnh màu trắng, làm cách nào cũng không ngủ được, nhưng cô cũng không phải là người không hiểu chuyện, buông tay không dễ dàng như thế, nhưng cũng không khó như tưởng tượng.

Đôi môi Trình Vũ rơi xuống đôi môi đỏ mọng mê người kia, trong lòng bởi vì cô gái này mà càng thêm lưu luyến thế giới này, thì ra hạnh phúc là như thế, trái tim đang yên ổn vì em mà đập mạnh hơn, không có cách nào dừng lại được.

Lucy cũng thở dài, bắt đầu từ năm sáu tuổi, anh chính là người mà cô mong nhớ ngày đêm, anh chính là người có khả năng biến cô thành người hoàn mỹ trong mắt người khác, Trình Vũ chiếm cứ tư tưởng của cô, không có cách nào kháng cự mà cũng không muốn kháng cự, cô tin chắc sẽ có một phần hoàn mỹ như vậy, vì thế, chờ đợi, rồi chờ đợi, rồi theo đuổi.

Tâm hồn hoà hợp, Trình Vũ tự nhiên nắm tay Lucy, nụ cười của anh, đã sớm nở rộ trong nắm sớm, căng đầy mà rực rỡ, vui mừng trong lòng, đôi mắt trong suốt, vô cùng đẹp trai quay mặt lại, nở nụ cười lịch sự tao nhã, đây là người đàn ông của cô, Lucy cũng cười rực rỡ, sáng hôm nay, sẽ mãi mãi dừng lại trong trí nhớ của bọn họ, dần dần lưu lại.

Khoảnh khắc nồng nhiệt nhất năm tháng tốt đẹp nhất, cô yên lặng tiến lại gần.

Câu chuyện vẫn cần tiếp tục, giống như mỗi buổi sáng, Nguyệt Khiếu Sơ lại bắt đầu trốn nhà một lần nữa, Nguyệt Nặc vẫn còn đang ở trong căn cứ chịu quá trình huấn luyện ma quỷ, Bắc Đường Ly bắt đầu học tập đủ loại chương trình để tiếp quản Tàn Lang. Nguyệt Độc Nhất và Trình Trình vẫn ngọt ngào như thế, Bắc Đường Quyết và Bối Mễ vẫn đùa giỡn như như thế. Cuộc sống cho chúng ta sự chờ mong vô tận, dù cho thời gian có biến đổi như thế nào, cho dù có lựa chọn cách sống nào, lại càng không quan tâm những thứ trong tay nhiều như thế nào, chúng ta nhất định sẽ hướng đến những điều tốt đẹp hơn trong cuộc sống.


Đoạn ngắn 1:

Đụng rồi! Bối Mễ dừng lại, mặt trắng bệch, biết là đụng vào người, dè dặt cẩn thận xuống xe, cân nhắc một chút mang người về nhà. Mái tóc dài của người nọ rối tung, vừa thấy giống như quỷ ở dưới địa ngục bị dọa sợ, ở quanh thân người kia cắm đầy nến trắng, trên đầu để hai cây nhang. "Cô à tuy rằng tôi lái xe đụng cô là không đúng, nhưng mà nửa đêm cô xuất hiện dọa người cũng chính là không đúng rồi, nói như thế nào trách nhiệm này cũng là để tang ba năm thôi, nếu cô muốn tìm tôi mỗi ngày cũng không cần đến mỗi ngày, nếu không thứ Ba Năm hãy đến, Hai Bốn Sáu thì để cho tôi yên, nếu cô đồng thì ý tôi tìm pháp sư siêu độ cho cô, bảo vệ cô ở dưới đất được thanh thản."

Bắc Đường Quyết cười: "Ha ha, con mắt nào của em nhìn anh là nữ?"

Bối Mễ vái lại thần thánh nhìn cả buổi trời: "A di đà phật, Quan Âm Như Lai, tha cho con thật sự không có cố ý đoán sai giới tính của anh." Tóc dài như vậy, nhìn thấy dài tốt như vậy, đương nhiên cô đã xem nhẹ cái ngực phẳng lì: "Đã làm rõ giới tính, anh ngủ yên đi."

Bối Mễ đi qua khép ánh mắt của anh ta lại, kết quả cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, sau đó, cô nước mắt như mưa té xỉu rồi.

Đoạn ngắn 2:

Một ngày kia anh Bối Mễ đến nhà, nhíu mày thấy một người đàn ông đang nấu cơm, hỏi: "Anh ta là ai vậy?"

Bối Mễ cười ha ha: "Dì mời đến nấu cơm."

"Là nữ?"

"Đúng, nữ, chúng ta không thể kỳ thị cô ấy có bộ ngực nhỏ."

Thẩm Tử Hằng rõ ràng không tin: "Con gái cũng có yết hầu sao?"

"Khụ! Người đột biến." Bối nha đầu cô thật biết phân tích.

"Hỏi lại lần nữa, anh ta là ai."

Con mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bắc Đường Quyết, anh ta không bị ảnh hưởng chút nào, kéo Bối Mễ qua: "Tiểu Bạch."

"..."

"..."

Bắc Đường Quyết, có đôi khi làm người không nhất thiết phải thành thật như vậy.

Đoạn ngắn 3:

Từ sau sự kiện đó, mỗi ngày Bắc Đường Quyết đều đưa cô đi làm, đi đâu cũng đi theo, khiến cho những dì cách vách rất hâm mộ, hận không thể biến Bắc Đường Quyết trở thành con rể của mình.

"Tiểu Bối thật sự rất có phúc, nếu tôi có con rể như vậy chết cũng đáng."

Nghẹn vài ngày cuối cùng Bối Mễ cũng không nhịn được: "Dì Vương, nếu dì thích thì cầm dùng." Không cần hoàn trả.

Dì Vương không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, có chút xấu hổ, nghĩ rằng hai vợ chồng son cãi nhau, giận dỗi đây mà.

Ban đêm gió lớn...

Cô gái nằm trên giường cuối cùng cũng không còn hơi sức mà nhúc nhích.

Giọng người đàn ông trầm thấp trước sau như một mị hoặc vang lên: "Thích thì cứ lấy mà dùng sao? Thì ra là Tiểu Mễ cảm thấy lúc trước dùng chưa đủ, có phải là anh nên gắng sức thêm một chút không?"

Bối Mễ: "..." Bà cô tôi đây sai rồi còn không được sao.



--- Hết ---

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu YêuWhere stories live. Discover now