Chương 25

684 11 0
                                    

  Chương 25. Tức giận?


Từ nhỏ, Nguyệt Độc Nhất được Lãnh Nguyệt hết sức cưng chiều, Lãnh Nguyệt là ai, chính là một người vô cùng bá đạo và ích kỷ, có thể khi dễ người con trai này, ngoại trừ bà ra thì không còn ai khác, cho nên ngay từ bé Nguyệt Độc Nhất đã là người muốn cái gì thì có cái đó. Cách giáo dục của Lãnh Nguyệt rất khác người, chỉ cần không giết người, phóng hỏa hay bắt nạt kẻ yếu là được, vậy còn khuyết điểm của con trai mình là gì, nếu lỡ gây họa cũng có thể bỏ qua được, cho nên từ nhỏ Nguyệt Độc Nhất đã không biết ghen tỵ là như thế nào, vì anh luôn hơn người khác về mọi mặt, cho nên chỉ có người khác mới hâm mộ và ghen tỵ với anh thôi. Về sau, Giáo sư và Louis lại cực kỳ nuông chiều anh, nhưng cũng không đến mức biến anh thành một Nhị Thế Tổ* vô học bất trị vậy cũng coi như là nhân phẩm đạo đức của Nguyệt Độc Nhất rất tốt.

*Nhị Thế Tổ: kẻ ngu ngốc, vô dụng.

Trong từ điển của Nguyệt Độc Nhất không có từ "ghen tỵ", chỉ cần anh muốn cái gì còn chưa kịp mở miệng, đã có người ngầm hiểu mà đưa đến trước mặt cho anh. Nói như vậy, anh tức giận không phải vì người đàn ông kia cầm bó hoa theo đuổi người phụ nữ của anh. Anh chỉ đơn giản là mất hứng, vậy mà cô gái chết tiệt kia, vào thời điểm anh mất hứng, mà lại dám cách xa anh thế kia.

Xe dừng lại, Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt nhìn lướt qua Trình Trình, rồi không nói tiếng nào mà xuống xe.

"Anh ấy tức giận sao?" Trình Trình thận trọng hỏi Thủy Bách Thiên.

Thủy Bách Thiên xuống xe, rất lịch lãm mà vươn tay đỡ Trình Trình, sau đó đóng cửa xe: "Đáp án rất rõ ràng mà."

Suy nghĩ muốn đi đến đối diện với anh làm cô khiếp đảm: "Nếu không anh đưa tôi về nhà, coi như tôi chưa từng tới."

"Tôi cũng muốn thế, nhưng làm như vậy, Cậu chủ sẽ càng tức giận hơn."

Trình Trình liền thở dài, cô không biết anh lại vô duyên vô cớ tức giận cái gì, chẳng lẽ vì chuyện nội bộ của Nặc? Thuộc hạ mà mình bồi dưỡng lại đi phản bội mình, sao có thể không giận được chứ, nhưng liên quan gì tới cô, tại sao anh lại giận cô chứ, chẳng lẽ dáng dấp cô rất giống với bao cát sao?

Lúc cô vào phòng, Nguyệt Độc Nhất đang quay lưng về phía cô cởi áo sơmi ra, Trình Trình đứng cạnh giường, ngón tay xoắn vào nhau: "Thật ra chuyện có nội gián là bình thường, chế độ đẳng cấp của Nặc rõ ràng như vậy, không phải với ai cũng bình đẳng, khó trách được người bất mãn sẽ làm ra chuyện xấu đối với tổ chức, vì lợi ích trước mắt khó có ai mà không động tâm, anh thấy đúng không?"

Thật ra là Trình Trình muốn an ủi anh vài câu, nhưng người đàn ông trước mặt hình như không quá cảm kích đối với cô. Trình Trình cúi đầu, có chút uất ức, cô vốn không giỏi ăn nói, nhưng tiếp xúc với người đàn ông này đã lâu cũng thành quen, nghĩ như vậy nỗi ấm ức trong lòng cô cũng vơi đi nhiều. Vừa ngẩng đầu lên, cả người lập tức choáng váng vì bị đặt trên giường, theo bản năng, cô lấy tay chống đỡ trước người anh, lại sờ được một mảng da thịt gầy gò bóng loáng nhưng lại đàn hồi mới ý thức được nửa người trên của anh để trần, chân dài của anh chen vào giữa hai chân cô, để cho cô không thể cử động được nữa, hơi thở nóng rực nhưng lại nhẹ nhàng khoan khoái phả vào gò má của cô, không cần ngẩng đầu cũng có thể thấy được mái tóc đen đang rũ xuống che khuất đôi mắt của anh, đôi mắt màu mực đó trong giây phút này đã khắc sâu vào lòng cô.

Cõi lòng cô xao động, cả người bị hai tay của anh kiềm chặt, mồ hôi vã ra, Trình Trình nuốt nước bọt một cái, cô không biết anh định làm gì, mà Nguyệt Độc Nhất lại có một loại kích động như muốn đâm chết người phụ nữ có dây thần kinh quá đơn giản này. Cô cho rằng anh tức giận là vì chuyện nội bộ của Nặc, còn mang bộ mặt phớt tỉnh tới để an ủi anh, nhìn gương mặt vô tội của cô, anh đành đè xuống lửa ghen trong lòng, hung hăng bỏ lại một câu: "Người phụ nữ ngu ngốc!"

Nguyệt Độc Nhất buông Trình Trình ra, đi vào phòng tắm, Trình Trình không hiểu từ trên giường ngồi dậy: "Này! Anh nói cho rõ ràng đi, cái gì mà người phụ nữ ngu ngốc hả! Ai là người phụ nữ ngu ngốc chứ! Anh mới là đồ ngốc! Đại ngu ngốc! Đồ độc tài!"

Từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, không biết Nguyệt Độc Nhất có nghe được lời mắng của Trình Trình không, mặc kệ có nghe hay không, cô cũng không muốn để ý tới người đàn ông khó hiểu đó nữa, cô muốn dọn đồ, về nhà!

Lúc mở tủ quần áo ra, lấy ra cái vali nho nhỏ của cô, dù sao lúc đến đây cô cũng không mang nhiều thứ.

"Bịch!" Thứ gì đó bị rơi ra ngoài, giống như là một cuốn album ảnh, Trình Trình liền tò mò mở ra, cô lật từng trang để xem, bên trong đa số là hình một cô gái, từ lúc còn nhỏ, thỉnh thoảng còn có hai người khác chụp chung, người đàn ông kia cô biết, là Louis, vậy người phụ nữ kia là...

Nguyệt Độc Nhất từ phòng tắm bước ra, một tay anh đang lau tóc, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Trình Trình đang ngồi dưới đất xem ảnh chụp, sau đó vắt khăn lông qua cổ, lên giường ngồi xem tư liệu của Nặc.

"Cô gái này là ai?"

"Mẹ của anh." Nguyệt Độc Nhất liền lật qua một trang tài liệu, vẻ mặt không chút thay đổi.

"Gạt người!" Trình Trình quay đầu lại nhìn Nguyệt Độc Nhất, lại nhìn bức hình trong tay mình.

"Anh giống ba nhiều hơn."

Nhưng anh và mẹ anh không hề giống nhau... Trình Trình nghĩ tới hình ảnh mình đã từng ảo tưởng, dịu dàng ư? Xinh đẹp ư? Trang nhã ư? Cô nhìn tấm hình người phụ nữ không hề dịu dàng mà nhéo gò má của Louis, Éc... Xinh đẹp ư? Nhiều nhất cũng chỉ là ngũ quan cân xứng, Trang nhã ư?

Cô ấy còn đoạt kẹo của người khác. Cô bị đả kích, đả kích nghiêm trọng.

Nguyệt Độc Nhất nghe nửa ngày không thấy có động tĩnh gì, chuyển tầm mắt từ tập tài liệu tới Trình Trình, cô đang cúi đầu xuống, trầm mặc, anh lại vùi đầu vào tài liệu. Louis khi còn trẻ nhìn rất đẹp trai, ảnh của họ chụp chung không nhiều lắm, nhưng trong mỗi bức hình đều nhìn ra ánh mắt dịu dàng của ông dành cho người phụ nữ, trong mắt ông chỉ có hình bóng cô ấy thôi, mẹ của anh nhất định đã rất hạnh phúc. Nhưng người phụ nữ lại không để ý đến bạch mã hoàng tử ở cạnh mình, cô thật ghen tỵ với bà ấy. Ngón tay của cô nhẹ nhàng lướt qua hình của Lãnh Nguyệt và Louis.

"Nhất định là Louis rất thích mẹ của anh."

Nguyệt Độc Nhất không hề phủ nhận, bởi vì đây là sự thật.

"Vậy mẹ anh thì sao? Bà ấy có yêu Louis không?"

"Bà ấy chỉ yêu ba của anh."

"Ba của anh?"

Nguyệt Độc Nhất không nói gì, hiển nhiên là không muốn trả lời, Trình Trình cũng không hỏi nữa, chỉ cảm thấy tiếc cho Louis: "Louis thật đáng thương."

"Không có gì để tiếc bởi vì đây là phương thức sống mà ông ấy đã lựa chọn."

Trình Trình không nói gì, cô cũng không rõ, tình yêu so với vi khuẩn còn phức tạp hơn, tim của cô buồn bã như bị bay mất, khi đến tấm hình cuối cùng, là Nguyệt Độc Nhất khi còn bé, đang mặc một bộ trang phục kì quái, trang phục đó giống như trang phục được mặc vào thời xưa, rất đáng yêu: "Anh mượn đồ hóa trang ở đâu vậy, nhìn thật đáng yêu."

Nguyệt Độc Nhất liền ngẩng đầu lên nhìn, cất tài liệu đi, bước tới bên Trình Trình, đoạt lấy tấm hình trong tay Trình Trình, sau đó bế cô lên, Trình Trình như bị anh mê hoặc để cho anh ôm cô bước đi, để anh tùy ý đặt cô lên giường, sau đó tất cả mọi chuyện xảy ra như thể thuận nước đẩy thuyền.

Tủ quần áo vẫn mở, và cả cái vali nho nhỏ của cô nữa, bên cạnh là cuốn album ảnh đang mở, trong đó là tấm hình cô gái đang cười rực rỡ, về phần kế hoạch chạy trốn của Trình Trình, để khi khác rồi tính.  

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu YêuKde žijí příběhy. Začni objevovat