Thấy bộ dáng của Trình Trình, Bối Mễ nhất thời cũng luống cuống theo: "Có phải là sắp sinh hay không...làm sao bây giờ... Bắc Đường Quyết... Cậu chờ mình...mình đi gọi người..."

Lúc Bối Mễ chạy vội ra ngoài, hai mắt Trình Trình trợn ngược, ngất đi.

Nguyệt Độc Nhất ở nước Anh nhận được điện thoại của Thanh Á liền bay suốt đêm trở về, ở trong phòng của căn cứ Nặc.

"Ngày đó lái xe đưa Trình Trình tiểu thư tới bệnh viện không quay về, mà theo dõi xe ở bệnh viện, thấy Trình Trình bước lên một chiếc xe."

"Có thể yên lặng không một tiếng động mang Trình Trình tiểu thư đi, trừ bỏ Tàn Lang thì không có ai có thể làm được. Người đàn ông trong xe rất giống Bắc Đường Quyết."

"Cậu chủ, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện." Thủy Bách Thiên nói

"Nói." Nguyệt Độc Nhất vẫn không nói lên ý kiến của mình.

"Mấy ngày phu nhân trở về, sau khi từ Tàn Lang trở về, dường như nhiễu loạn không nhỏ, nếu thật sự Bắc Đường Quyết muốn quay lại trả thù, khả năng bắt cóc Trình Trình tiểu thư rất lớn."

"Vì sao không ai báo cho tôi." Sắc mặt Nguyệt Độc Nhất thật bình tĩnh.

"Phu nhân không cho báo, nói là chuyện nhỏ."

Nguyệt Độc Nhất gắt gao đánh mạnh lên tay vịn, im lặng một chút: "Các cậu ra ngoài đi."

Bốn người liếc mắt nhìn nhau: "Vâng ạ."

Ngoài phòng cấp cứu ở Tàn Lang, Bối Mễ lo lắng đi tới đi lui, trong lòng không yên, lúc Trình Trình bị đưa vào đã không tốt, có thể xảy ra chuyện gì hay không.

"Yên tâm, không có việc gì." Bắc Đường Quyết trấn an Bối Mễ, đáng tiếc người này không cảm kích anh mà còn hất tay anh ra: "Nếu Trình Trình có chuyện gì, đời này tôi không tha thứ cho anh."

Bối Mễ xoay người lại nhìn phòng cấp cứu, Bắc Đường Quyết hoảng loạn, vì cái gì mà hai người lại trở nên như thế này.

Lo lắng chờ đợi, một tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên dữ dội trở nên kinh hỉ, Bối Mễ vui vẻ quay đầu nhìn Bắc Đường Quyết, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày cô nở nụ cười đối với anh: "Sinh rồi! Đứa bé sinh rồi."

Bắc Đường Quyết hết sức may mắn khi đứa nhỏ này sinh ra, ít nhất anh đã làm cho trên mặt Bối Mễ nở nụ cười.

"Cậu chủ, là bé gái, mẹ an toàn, đứa trẻ cần giữ trong lồng ấp hai ngày." Người mổ chính là Quỷ Y của Tàn Lang, anh ta không phải là bác sĩ đa khoa như Thủy Bách Thiên của Nặc, đỡ đẻ cho người khác thì đây là lần đầu tiên, may mắn y thuật cũng từng làm giải phẫu rồi, dùng dao rạch một đường trên bụng, lấy đứa bé ra, rồi khâu vết mổ lại là được.

Bối Mễ ôm đứa bé mới sinh còn nhiều nếp nhăn, trong lòng thỏa mãn khiến cô vui vẻ mà quên đi nhiều ngày tối tăm, trong bụng cô cũng có đứa bé đáng yêu như vậy.

Đã nhiều ngày trên tay Trình Trình vẫn còn truyền nước, Bắc Đường Quyết cũng không ngăn cản Bối Mễ chăm sóc cho cô, vì vậy Bối Mễ vẫn ở trong phòng Trình Trình, chăm sóc hai mẹ con họ, chỉ là Trình Trình đối với con gái vẫn cực kỳ có thành kiến, rõ ràng là dự định sinh con trai, trở về phải thương lượng với Nguyệt Độc Nhất, lần sau nếu không phải là con trai thì cô sẽ không sinh nữa.

"Trình Trình, có vẻ như là đứa bé giống ba nó nhiều hơn." Bối Mễ mới thăm bé sơ sinh quay lại vẫn còn cao hứng.

"Không biết." Đứa bé nhỏ như thế người nào nhìn ra được, "Bối, cậu có biết Bắc Đường Quyết bắt mình đến làm cái gì hay không?"

"Chẳng lẽ không phải đến giúp mình?"

"Mình rốt cuộc cảm thấy không đơn giản như vậy."

Bối Mễ an ủi cô: "Đừng lo lắng, nếu anh ta dám đối với cậu như vậy, mình sẽ không để cho anh ta sống dễ chịu."

Trình Trình cười khổ, vẫn lại lo lắng, mí mắt cô cứ nháy liên tục, cảm thấy sắp có chuyện phát sinh: "Cậu có điện thoại không?" Không biết có thể lén gọi cho Nguyệt Độc Nhất không.

Bối Mễ lắc đầu, Trình Trình thất vọng một trận.

"Hiện tại mình đi tìm anh ta, bảo anh ta đưa cậu trở về."

Bối Mễ đi rồi trong lòng Trình Trình càng lúc càng bất an, sau cùng cô không có cách nào nằm xuống nhưng trong lòng kịch liệt bất ổn, loại lo lắng sợ hãi này kéo dài theo thời gian Bối Mễ rời đi, chỉ mình cô ở nơi đây nhắm chặt mắt tìm cảm giác an toàn.

"Ai đó?" Trên đất vang lên một âm thanh nhỏ làm cho Trình Trình cảm thấy kinh sợ, "Nguyệt Độc Nhất."

Nguyệt Độc Nhất nhẹ nhàng đáp xuống đất, ra hiệu cho cô đừng lên tiếng, đến bên giường cô, ôm lấy người đang bị dọa sợ kia vào trong ngực: "Thật xin lỗi, anh đến chậm rồi."

Trình Trình khóc trong lòng của anh ta, lắc đầu.

"Có thể đi sao?"

Cô vừa mới phẫu thuật, có chút miễn cưỡng: "Có thể."

"Nơi này là địa bàn của Bắc Đường Quyết, anh không thể ở lại, phải nhanh chóng rời đi."

"Vâng." Trình Trình biết giữa hai người bọn họ là thâm thù đại hận một mất một còn, nếu Nguyệt Độc Nhất rơi vào tay Bắc Đường Quyết, anh ta tuyệt đối sẽ không vì Bối Mễ mà thả bọn họ.

"Đi theo anh." Nguyệt Độc Nhất quay lại theo đường cũ, nơi này canh gác có vẻ lỏng lẻo, anh mới có cơ hội, nhưng mà cứ sơ xuất như vậy lại khiến cho Nguyệt Độc Nhất cảm thấy có gì đó không đúng, tâm tư Bắc Đường Quyết kín kẽ, hoàn toàn không có khả năng phạm phải sai lầm như vậy, còn nếu anh ta cố ý thì có thể giải thích là vì mục đích khác.

Nhìn thấy cửa ra, trong lòng Nguyệt Độc Nhất cũng nắm thật chặt, nhưng lúc này Trình Trình nắm lấy tay anh: "Con, con vẫn còn ở bên trong."

Nguyệt Độc Nhất nhíu mày, kéo Trình Trình ra ngoài: "Em đi ra ngoài trước, Thủy Bách Thiên và Chu Nhan đang đợi trong xe bên ngoài, anh quay vào tìm."

Trình Trình giữ chặt tay anh không buông, tràn đầy lo lắng.

Nguyệt Độc Nhất trấn an cô một lúc, quay trở lại theo đường đi lúc nãy. Trình Trình nhìn bóng anh ngày càng xa, đột nhiên hoảng hốt, muốn gọi tên anh, cuối cùng vì cái gì không kêu ra miệng, nhìn thoáng qua phía sau, chạy ra khỏi gian phòng, nhìn thấy Chu Nhan và Thủy Bách Thiên, cô nhẹ nhàng thở ra.

"Trình Trình tiểu thư, Cậu chủ đâu?" Đang nở nụ cười tươi Thủy Bách Thiên lập tức biến mất, bởi vì không nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất mà nhăn mày lại.

"Anh ấy quay lại tìm Nguyệt Nặc, nói sẽ lập tức trở ra."

"Trình Trình tiểu thư, lên xe nghỉ ngơi một chút." Chu Nhan thấy sắc mặt Trình Trình tái nhợt, mới vừa sinh xong chịu không nổi đã phải chạy như vậy.

"Không cần." Trình Trình kiên trì muốn nhìn thấy Nguyệt Độc Nhất đi ra.

"Đó là cái gì?" Trình Trình chỉ vào máy bay đang bay lượn trên nóc nhà.

Thủy Bách Thiên nhìn thấy máy bay sắc mặt bỗng nhiên tối sầm, nhìn thấy người đàn ông mặc áo trắng ngồi ở cửa máy bay, tay đang gõ máy tính, từ rất xa anh ta nhìn tới bọn người Trình Trình thì mỉm cười, cúi đầu chào với bọn họ.

Trình Trình đương nhiên cũng nhìn thấy Bắc Đường Quyết, cô không biết anh ta định làm gì, nhưng chắc chắn là không phải chuyện tốt: "Không!"

"Ầm ầm!"

"Đùng!"

Một viên đạn từ máy bay công kích bay ra, nháy mắt Chu Nhan đẩy Trình Trình nằm xuống, nhà cửa ầm ầm sập, nháy mắt biến thành một đống hoang tàn, bụi đất bị nổ mạnh bay tràn ngập, bọn Trình Trình đứng dậy, nhìn một đám hỗn độn kia, bụi đất bay qua từ từ hiện lên.

"Không! Sẽ không!" Trình Trình điên loạn chạy tới gần, bàn tay trắng xanh run rẩy duỗi ra, nước mắt cô như mưa trôi xuống má, nhưng không có một tiếng khóc, miệng thì thào tự nói: "Không thể nào... Sẽ không... Nhất định là không..."

"Trình Trình tiểu thư." Thủy Bách Thiên giữ chặt lấy Trình Trình ngăn cản hành động vô ích của cô, mười ngón tay thon dài xinh đẹp giờ lại máu tươi đầm đìa, dường như hiện tại bao nhiêu thống khổ, bấy nhiêu đau đớn trong cõi lòng này theo máu tươi chảy ra, tựa hồ chỉ có thể chảy ra như vậy, mới có thể vơi đi nỗi đau trong tâm.

"Sẽ không..."

"Trình Trình tiểu thư!" Chu Nhan đỡ lấy Trình Trình đã hôn mê ngất lịm, liếc Thủy Bách Thiên một cái, đành phải tạm thời dẫn cô trở về.


Một năm sau.

Người đàn ông đang lau chùi đồ dùng trong phòng khách, mi tuấn dật nhẹ nhàng nhăn lại, không có bất cứ cảm giác quen thuộc nào, liền ngày cả điện thoại mở ra hình ảnh cô gái mà anh chụp cũng không có chút ấn tượng, cầm lấy con hổ rối ở trên sofa, cô ta nói là do mình lần đầu tiên tặng cho cô ta, cho dù không rõ ràng nhưng mà anh biết bản thân mình cũng không thích tặng những thứ đó cho con gái, chẳng lẽ thực sự giống như cô ta nói, bọn họ... đã từng rất yêu nhau.

Lấy ra tấm chứng minh nhân dân, khuôn mặt người đàn ông kia là anh, tên là Đỗ Y, vì sao đến tên của mình mà anh cũng không có cảm giác, người đàn ông không cam lòng vùi mặt vào hai bàn tay, cho dù trong lòng có chút kích động cũng không muốn tiết lộ ra cái gì.

"Y, em đã trở về, có mua món mà anh thích ăn..."

Người đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nếu không phải là Nguyệt Độc Nhất thì còn ai có thể có khí chất tự nhiên được như vậy, nhưng mà anh đã quên, đã quên chính mình là ai, đã quên Trình Trình, đã quên tất cả, khi anh tỉnh lại ở đây, người con gái này nói cô là Tần Húc Nhi, là vợ anh, bọn họ yêu nhau, nói anh xảy ra tai nạn xe cộ, đã quên toàn bộ.

Bà xã xinh đẹp và con trai thiên tài - Tứ Nguyệt Yêu YêuWhere stories live. Discover now