Chương 17

15.9K 542 56
                                    

Chương 17: Vinh quang bắt đầu ở phương xa (2)

Lúc cậu xoay người bước đi, tớ lại nhớ tới Trương Quốc Vinh.

—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”

Kiểm tra chất lượng không chia lớp theo alphabet toàn khối mà thi tại trong lớp mình, chỉ cần kéo bàn ra mà thôi.

Học sinh lớp trọng điểm kiêu ngạo, không cần giám thị cũng tự giác vừa làm bài vừa che lại.

“Làm... làm sao thi giống nhau được?”

Đinh Tiễn cúi đầu nói.

Đèn đỏ đối diện tắt đi, đèn vàng hiện lên, đã có người đi trước nhưng Chu Tư Việt không nhúc nhích, vẫn nhàn rỗi giẫm một chân lên mép vỉa hè, bình thản nói ra hai chữ: “Gian lận.”

Gian gian gian... Gian lận ư?!

Đinh Tiễn ngẩn người kinh ngạc ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt như cười như không của cậu, lập tức con nai trong lòng lại chạy loạn, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm chuyện này bao giờ, ngộ nhỡ bị bắt được, với tính cách của Lưu Giang thì nhất định sẽ gọi phụ huynh.

“Không... Không được.” Cô nhỏ giọng nói.

Chu Tư Việt quay đầu liếc cô, đèn xanh vừa sáng thì một tay đút vào túi, tay còn lại túm lấy mũ sau lưng cô, mắt nhìn xe cộ tới lui rồi trực tiếp kéo cô đi, lười nhác nói: “Có cái gì mà không được.”

Thái độ học bá của cậu đấy à?

“Sao cậu lại... muốn... ngồi cùng bàn với tôi?”

Đinh Tiễn nghiêng tai lắng nghe, lại đây khen tôi đi nào.

Chu Tư Việt liếc cô một cái, khóe môi hơi nhếch lên, mỉm cười: “Bởi vì cậu đần.”

“...”

“Tránh đường tránh đường, tôi phải đi về nhà.”

Nói rồi, Đinh Tiễn ôm sách, bước nhanh đi về phía trước.

Chu Tư Việt vươn tay kéo lấy mũ áo cô lại, Đinh Tiễn chỉ biết giẫm tại chỗ, cô nương giận đến mức không ngừng dặm chân, lôi thẳng tên họ của cậu ra hét: “Chu Tư Việt.”

Chu Tư Việt kéo cô quay lại, mũ siết chặt làm hai mắt Đinh Tiễn đỏ lên, cậu đưa tay đè đầu rồi đứng chắn trước người cô, cúi đầu nhìn, cười cong hàng mi mở to đôi mắt, “Chỉ có thể nói là, ngồi cùng bàn với cậu không bị áp lực.”

Đinh Tiễn sững sờ.

Chu Tư Việt buông tay đứng thẳng người lên, tầm mắt quét nhìn phía trước, đút tay vào trong túi: “Cậu sẽ không hỏi tôi thi được mấy điểm, sẽ không bóng gió hỏi tôi tối học bài đến mấy giờ, sẽ không dò hỏi xem tôi học tới phần nào rồi, cũng sẽ không nói với tôi rằng tham gia thi đấu chỉ tổ tốn thời gian.”

Nói xong câu cuối, cậu cười tự giễu.

“Bởi vì cậu không quan tâm tôi, cho nên tôi mới cảm thấy rất tự tại.”

Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng nói như thế.

Bình thường cứ thấy cậu tùy tiện phóng khoáng, chưa từng thấy cậu nói chuyện bằng giọng điệu đó bao giờ cả, thì ra có thông minh như cậu cũng sẽ có lúc băn khoăn, mờ mịt.

Bí Mật Nơi Góc Tối - Nhĩ Đông Thố Tử [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ