Chương 12

16.2K 596 73
                                    

Chương 12: Giấc mộng Nam Kha, cháy thành không tưởng (2)

Thầm mến ấy à, chính là trong lòng tớ mở một buổi hòa nhạc, thế nhưng cậu lại là khách quý đặc biệt trong KTV của người khác.

—— Trích từ “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”.

Đây chính là chênh lệch.

Vị thiếu gia này chưa bao giờ để ý đến hình tượng ở trước mặt cô, dù có vắt chân lên đến tận trời cũng không thấy cậu khép lại.

Một khi bắt được vài manh mối, thì mọi thứ đều sẽ để lại dấu vết.

Cũng may mà tỉnh ngộ sớm.

Đinh Tiễn hoàn hồn, cúi đầu xuống thấp.

Gió khẽ lướt qua làm cánh cửa sổ chậm chạp đung đưa, bên tai là tiếng ừ đứng đắn hiếm thấy của thiếu niên, không còn vẻ biếng nhác của bình thường nữa.

Đúng là Dương Thuần Tử chẳng hề nói nhiều với ai cả, ngay đến Chu Tư Việt cũng không phải ngoại lệ, đặt bản kê khai xuống bàn cậu rồi xoay người rời đi. Trái lại Chu Tư Việt lại nhìn theo bóng lưng cô ấy một lúc, sau đó tự giễu nhếch miệng cười, chia một tờ cho Đinh Tiễn.

Đinh Tiễn cầm lấy, liếc mắt nhìn —— Giấy thu thập sở trường.

Đinh Tiễn gần như là điền vào ô trống theo bản năng: hội họa. Suy nghĩ một giây lại gạch đi, nghiêm túc ghi lại lần nữa —— phác họa.

“Tôi thấy cậu hợp làm báo bảng đấy.”

Chu Tư Việt viết không có, sau đó nhìn tờ giấy của cô mà hừ khẽ.

Đinh Tiễn cẩn thận gấp giấy lại, “Tôi vui.”

Cô đã làm báo bảng ba năm ở Diên Bình, chút chuyện này không làm khó được cô, và đây cũng là chuyện duy nhất cô có hứng thú ngoài việc học.

Đúng như dự đoạn, ngày thứ hai sau khi nộp tờ đơn, Dương Thuần Tử chủ động đến tìm Đinh Tiễn, mời cô sau này cùng làm báo bảng với mình.

Đinh Tiễn do dự, cô có ý định sẽ làm báo bảng, nhưng không muốn làm cùng Dương Thuần Tử.

Hơn nữa, chuyện báo bảng cũng không thuộc sự quản lý của ban cán sự văn nghệ.

“Sao thế? Sợ à?”

Chu Tư Việt nhướn mày nhìn cô.

Tôi sợ cái quỷ ấy.

Đinh Tiễn liếc cậu, rồi quay đầu lại nói với Dương Thuần Tử: “Được nhé.”

Nữ thần cười với cô: “Được, chủ đề báo bảng số đầu tiên là hội thể thao, tuần sau là thi rồi nên có thể trong khoảng thời gian này phải phiền cậu tan học xong ở lại.”

Đinh Tiễn gật đầu.

Dương Thuần Tử rời đi, Chu Tư Việt cúi đầu cười nhạt, bỗng Đinh Tiễn xáp lại gần nói: “Có phải lúc này cậu đang rất ghen tị với tôi không?”

Chu Tư Việt bỗng quay sang nhìn cô, biểu cảm như gặp quỷ, nhếch môi cười: “Ghen tị... với cậu?”

Đinh Tiễn gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Dương Thuần Tử, ý là ——

Bí Mật Nơi Góc Tối - Nhĩ Đông Thố Tử [Hoàn]Where stories live. Discover now