Sự lãng mạn của người Pháp hình như có từ lúc mới sinh ra, đứng ở ngã tư đường Lâm Sanh cảm thấy mọi nơi đều tràn ngập thiện ý, lơ đãng nhìn thoáng qua 2 cô gái học sinh trung học còn đang mặc trang phục học sinh đứng ngay tại cửa tiệm thủ công đang hồn hiên hôn nhau.

Trong nháy mắt Lâm Sanh bị thu hút một chút.

Nàng mới vừa bước chân vào giới bách hợp, như thế nào mà bây giờ nhìn đâu cũng thấy bách hợp đây ? Trước kia vì sao không nhận ra ? Xung quanh mình đâu đâu cũng có ?

Một nữ hài tử tóc màu nâu, cô gái còn lại là tóc màu vàng cuộn sóng.

Không biết vì cái gì Lâm Sanh bỗng cảm thấy được nữ tử tóc vàng giống như là đã gặp ở đâu thì phải.

Bởi vì nhìn thoáng qua bóng dáng, Lâm Sanh cũng không thực sự để ý, nghĩ đến nữ tử ngoại quốc nào lớn lên cũng không khác nhau lắm.

Tựa như ở trong mắt người ngoại quốc, người châu á đều giống nhau là tóc đen mắt đen da vàng.

Lâm Sanh cùng các nàng đi thoáng qua nhau, sau khi đi qua vài bước lại quay đầy nhìn lại một cái, vừa lúc thấy khuông mặt cô gái tóc vàng kia, làn da sáng ngời, da mặt trắng nõn, tinh xảo lại vừa có điểm trẻ thơ, chính là để ý 1 chút thì màu mắt lại là màu đen.

Thật kỳ quái !

Nhưng ngẫm lại thì mắt mình cũng là màu lam, cũng liền cảm thấy bình thường, phỏng chừng đó cũng là con lai.

Nàng mỉm cười đầy thiện ý, Lâm Sanh quay đầu theo phương hướng trong trí nhớ tiếp tục bước đi, nhưng nàng là không phát hiện được cô gái tóc vàng kia cũng đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng của mình, cho đến khi bóng đã khuất bóng mới thôi.

“Sarah, làm sao vậy ? Ngươi quen người kia sao ?”. Cô gái tóc nâu khó hiểu hỏi.

“A, không có gì, ta có việc đi về trước đây”. Cô gái gọi là Sarah tựa hồ có chút lo lắng, cũng không màng đến cô gái tóc nâu vừa mới cùng mình hôn nhau lúc nãy, chạy theo hướng Lâm Sanh vừa mới đi lúc nãy.

Lâm Sanh vừa đi ngang qua vườn hoa, lại tiếp tục đi vào cổng ấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau 1 vị lão nhân đầu bạc mở cửa, “Ngươi là Sen !”. Ánh mắt này, lão nhân dám khẳng định mình tuyệt đối không nhận sai người !.

“Ông ngoại !!!”. Lâm Sanh nhìn người ông đã mười năm không gặp này, chỉ cảm thấy hắn có chút lớn tuổi, tóc đều đã trắng bạch không còn 1 cọng đen.

Lão nhân nghe thấy Lâm Sanh gọi bằng tiếng mẹ đẻ, cảm thấy nước mắt chực tuông ra, cháu ngoại của con gái trưởng cùng mẹ của nàng giống nhau không thể nhìn sai được.

“Sen, ngươi đã trưởng thành !”. Vuốt tóc Lâm Sanh, lão nhân rất là cảm khái, “Mau vào nhà, đừng đứng gnoài cửa nữa”.

Về chuyện tình Lâm Sanh cùng cha mẹ của nàng, hắn cũng biết, nhưng hắn cũng không có biện pháp nào, là nữ nhi của mình cùng con rể không đúng, nhưng hắn nào có năng lực làm gì được ? Hắn cũng từng đề nghị Lâm Sanh đến Pháp sống với hắn, nhưng Lâm Sanh vẫn một hai không chịu tiếp nhận yêu cầu này, cuối cùng cũng chỉ đành để mọi chuyện như vậy.

“Bà nội Alice đâu rồi ?”.

“Nàng vừa ra ngoài cùng bà hàng xóm Jennifer rồi”.

Lâm Sanh nhìn xung quanh dò xét không thấy dì nhỏ con lai của mình. “Sarah đâu ?”.

“Nàng đã đến trường”. Lâm Sanh nghĩ nghĩ, quả thật 15 tuổi thì đã phải học trung học rồi.

Lấy ra một ít quà tặng nàng mua ở trong nước, nhìn ông nội kích động ngẩn người nhớ lại, Lâm Sanh cũng nhịn không được có chút chua xót.

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở một tiếng ‘ba’ thật mạnh.

Lâm Sanh nhìn theo hướng cửa, nhìn thấy cô gái tóc vàng khi nãy, trong nháy mắt ngơ ngác.

“Sarah, ngươi không phải giờ này phải ở trường sao ?”. Ngoại công hiển nhiên thấy tiểu nữ nhân đột nhiên quay về nhà có điểm mờ mịt.

Sarah ? Lâm Sanh lúc này thật giật mình rồi.

Cô gái tóc vàng vừa nãy mà nàng nhìn thấy đang hôn nhau là Dì nhỏ sao ?

Oh, chẳng lẽ nhà bọn họ thật sự tuyệt hậu sao ?!

Nhớ đến trước kia cô bé khóc nhè luôn luôn quấn quít lôi kéo mình, giờ nhìn đến cô gái tóc vàng mắt ngọc mày ngài, nghĩ thế nào cũng không thể hình dùng là cùng 1 người.

Thời gian thật làm cho người ta cảm thán a.

Cái tiểu nữ oa kia, nữ nhân đều nhanh lớn như vậy, đồng tính, đối tượng lại là 1 nữ tử xinh đẹp, Lâm Sanh cũng không biết nên cảm thán như thế nào.

“Ba ba, nàng là …?”. Sarah biểu tình ngạc nhiên, không xác định nhìn Lâm Sanh hỏi.

“Sen, nàng đến Pháp thăm ngươi a”.

Ông ngoại, ngươi hiểu lầm, ta là tới thăm ngươi ! Lâm Sanh làm sao không biết nàng là cố ý đến xem Dì nhỏ còn nhỏ hơn nàng 7 tuổi này.

Bởi vì Lâm Sanh là trước đây nhất định không chịu kêu Sarah là Dì nhỏ, cho nên Sarah cũng là trực tiếp kêu tên tiếng Anh của Lâm Sanh.

Sen, nhìn nữ nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mắt, Sarah dường như cảm thấy tim như muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài, người mà nàng ngày đêm mong nhớ, cuối cùng cũng đến xem nàng.

Mới trước đây, mình thích nhất lôi kéo tay nàng, nàng đi theo tới đâu là mình liền đi theo tới chỗ đó.

Chính là, mỗi lần nàng đều ở không được vài ngày.

Mà mình mỗi một năm đều chờ đợi nàng.

Một năm rồi lại 1 năm, chờ đợi chẳng qua càng thất vọng mà thôi.

Sen, hiện giờ, ngươi rốt cục đã quay lại.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mộ tổng tài lớn nhất đích tình địch.

Buổi tối còn có nhất chương, làm bồi thường. Tần mạt cũng sắp đi ra .[/I]

[BH] Tổng tài lão bà , chờ ta một chút !Where stories live. Discover now