Chap 24: Bão táp đợi ở phía trước

Start from the beginning
                                    

Tuấn Khải ngẩn ra một lúc, sau đó mới chầm chậm hỏi: "Em muốn rời khỏi đây nhanh đến thế cơ à?"

Hạ Vi nhìn Tuấn Khải: "Em nghĩ mình đã làm phiền anh nhiều rồi"

Anh thở dài lẩm bẩm: "Cả đời này anh chấp nhận để em làm phiền mà"

Hạ Vi: "..."

Tuấn Khải thấy gương mặt lúng túng của cô thì bật cười: "Anh đùa thôi đừng để ý, anh tôn trọng quyết định của em mà"
Hạ Vi cũng mỉm cười:"Cảm ơn anh, ngày mai em sẽ gửi anh tiền nhà. Bây giờ em về phòng trước đây"
Cô vừa đứng lên thì cổ tay bị giữ lại.
"Khoan đã Hạ Vi, anh cũng muốn nhờ em giúp một việc"_Đột nhiên Tuấn Khải trở nên nghiêm túc.

"Chuyện gì ạ?"

"Tối nay mấy người bạn trong công ty tổ chức liên hoan, có nói anh mang bạn gái đến."

Tuy đã đoán được ý của Tuấn Khải nhưng cô vẫn hơi do dự nhìn anh.

"...Sao lại nói với em? Người như anh tìm bạn gái đâu có khó đâu"

"Nhưng bọn họ nhìn thấy trong ví của anh có hình em, rồi tự cho rằng em là bạn gái anh. Chỉ cần đến gặp một chút thôi"_Tuấn Khải không có ý định buông tay cô.

"Hình của em...sao lại có trong ví anh?"_Hạ Vi ngạc nhiên hỏi.

"À, lần trước anh làm hồ sơ xin việc giúp em có thừa cái ảnh thẻ không biết để đâu nên nhét tạm vào ví"_Tuấn Khải cười.

"Vậy anh lấy ra luôn đi, không lại có người hiểu lầm nữa đấy"

Nghe cô nói vậy khuôn mặt Tuấn Khải hơi chìm xuống. Hình như có chút mất hứng: "Em nhất định không giúp anh?"

Hạ Vi hơi hoang mang. Cô không có tâm trạng nhưng chẳng biết lấy lí do gì để từ chối, suy nghĩ một lát đành gật đầu: "Được rồi em sẽ giúp anh lần này"
---------------------
Buổi tối, trước cửa quán bar X...

Hạ Vi mặc một chiếc váy xanh coban trễ vai, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn rất ưa nhìn.
Tuấn Khải nhìn cô, đáy mắt không giấu được tự hào.
Vi Vi nhìn anh, nụ cười có chút mất tự nhiên.
Tuấn Khải thấy vậy nhéo nhẹ má cô: "Đừng hồi hộp quá"_Nói rồi anh dắt tay cô đi vào trong.

Vừa đẩy cửa phòng VIP, đã nghe bên trong vang lên một loạt tiếng huýt gió ầm ĩ.
"Tuấn Khải cuối cùng cũng chịu dắt em dâu tới ra mắt rồi sao?"_Người lên tiếng đầu tiên là Anh Quân, đẹp trai nhất trong mấy người họ.
Tuấn Khải nắm tay cô đi vào: Đây là Quân, đây là Phong, đây là Hải...."_Anh lần lượt giới thiệu, cuối cùng còn nói nhỏ thêm một câu: "Không cần để ý đến họ"

Thanh Hải nghe được liền gào lên: "Em dâu đừng nghe lời nó, lại đây ngồi đi. Bọn anh đều là anh em của Tuấn Khải, xem bọn anh như anh trai là được!"
Hạ Vi nhìn nhóm bạn khoảng 4,5
người, gật đầu :"Chào các anh".
Họ có vẻ rất thân thiết với Tuấn Khải.

Anh Quân giơ li rượu lên trước mặt cô: "Hai người đến muộn phải phạt một li nhé"

"Hạ Vi không biết uống rượu, để tớ uống thay."_ Tuấn Khải nhận lấy li rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

"Em tên Hạ Vi à? Tên đẹp đấy"_Anh Quân nói rồi rót thêm một ly_ "Tuấn Khải để im, ly này tôi mời, em dâu nhất định phải uống!"
Hạ Vi nhận lấy ly rượu, tâm trạng đang không tốt nên cô cũng muốn uống một chút.
"Wow em uống được đấy!"_Anh Quân vỗ tay tán thưởng.

Sau đó mọi người chơi oẳn tù tì, không may Hạ Vi thua liên tục. Tuấn Khải hết lần này đến lần khác ngăn lại nhưng không được.

Cuối cùng anh ho khan hai tiếng, quay sang thấp giọng hỏi Hạ Vi: "Em có ổn không?"
Hạ Vi trông có vẻ không được ổn lắm.

"Đi thôi, chúng ta về thôi"_ Anh nhíu mày cởi áo vest của mình khoác lên người cô.

Hạ Vi ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Có thể về rồi sao?"

"Ừ, đi thôi"_Anh dìu cô đứng dậy, trước khi đi còn không quên để lại cho mấy người kia ánh mắt hình viên đạn.
Ra khỏi quán bar Tuấn Khải mới buông cô ra: "Đứng đây đợi anh, anh đi lấy xe"
Hạ Vi ngoan ngoãn gật đầu.
Cô đứng một mình ở đó, mông lung nhìn dòng xe qua lại, nghĩ tới những chuyện trong công ty, bất chợt cảm thấy ngực đau tức...

Nhân viên tập đoàn Hoàng Kim vừa tổ chức liên hoan tại một nhà hàng lẩu nướng, bây giờ đang tìm quán karaoke để tiếp tục vui chơi. Chỉ cần nhìn lướt qua đám người cũng thấy nổi trội lên gương mặt ưu tú có phần lãnh đạm của Khánh Duy.

Ánh mắt anh bất chợt dừng lại khi nhìn thấy bóng người phía xa.

Hạ Vi đứng trước cửa một quán bar, gương mặt thanh tú hơi ửng hồng, khoác chiếc áo vest nam rộng thùng thình, để lộ ra phần gáy trắng ngần.
Chiếc Maybach từ hầm để xe đi tới dừng trước mặt cô. Một người đàn ông bước ra, mở cửa xe dìu cô vào ghế phụ.
   Trong lòng Khánh Duy bất chợt có đủ cảm xúc lẫn lộn. Anh vô tình như vậy nhưng xem ra cô cũng chẳng có chút bận tâm.
Chiếc xe nhanh chóng lướt đi trên phố đêm.

Trên đường về, Hạ Vi cứ hướng mắt ra ngoài cửa xe suốt.
Tuấn Khải nhìn cô, dáng vẻ an tĩnh này lại khiến anh rung động.
"Hạ Vi"_Anh gọi

"Sao ạ?"_Cô quay lại nhìn anh.

Tuấn Khải vươn một tay sang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Lòng Hạ Vi bỗng thấy căng thẳng.
Khoé miệng Tuấn Khải khẽ nở nụ cười bất đắc dĩ:
  "Anh từng nghĩ mình đã trưởng thành, không còn sợ hãi bất cứ thứ gì. Nhưng không phải vậy. Hôm nay khi em nói em muốn rời đi, anh đã rất lo lắng...trước giờ anh vẫn kiên nhẫn đợi em, nhưng anh sợ em đi rồi anh sẽ không còn cơ hội nữa...Hạ Vi, người anh yêu chính là em"

----------
Thời gian vừa qua Sam có việc riêng không thể viết truyện.
Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ Sam nhé ❤️

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Jan 09, 2018 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

Cô gái mùa hèWhere stories live. Discover now