Chương 46: Sự dịu dàng của Sơ Vân

12.3K 199 6
                                    


Trên chiếc giường trẻ em nhỏ nhắn mềm mại tầng thượng, thân thể nho nhỏ của Hạo Hạo thỉnh thoảng lại khó chịu lật qua lật lại trên giường, gương mặt trắng nõn vì sốt cao nên đỏ bừng lên, cái miệng nhỏ vốn phấn nộn đáng yêu bắt đầu khô nứt, khóe miệng còn có vài cái bong bóng nhỏ. Ngồi trên đầu giường, Sơ Vân mắt đỏ ửng lấy viên thuốc bác sĩ vừa cho bỏ vào một cái chén nhỏ, cẩn thận nghiền nát từng viên một, thỉnh thoảng lại dùng mu bàn tay của mình lau vệt nước mắt trên mặt.

Mấy tiếng trước con trai vẫn còn khỏe mạnh ngồi bên cạnh cô đọc sách với cô thoáng cái đã ỉu xìu như vậy rồi, từng tiếng rên rỉ khó chịu thật nhỏ khiến trái tim cô tan nát. Nhìn thấy con khó chịu như vậy mà cô lại không có cách nào, cô thật sự là một người mẹ vô dụng nhất trên thế giới này.

Đặt cái chén nhỏ lên đầu giường, Sơ Vân vừa nức nở vừa nhẹ nhàng ôm lấy con rồi dùng gối lót vào đầu bé, sau đó cô cầm chén qua cẩn thận dùng thìa đút từng muỗng thuốc vào miệng con. Nhưng vừa đút được hai muỗng thì gương mặt nhỏ nhắn của con trai đã nhăn lại rồi "ọe" một tiếng nôn hết thuốc trong miệng ra, Sơ Vân sợ con bị sặc nên bối rối nâng vội cậu bé dậy, chén thuốc trên tay không cẩn thận "xoảng" một cái, đổ hết lên chiếc đệm đơn.

Cô giúp việc đứng kế bên lập tức chạy lại giúp, Sơ Vân nghẹn ngào lắc đầu, cẩn thận cởi bộ đồ ngủ đã ướt nhẹp của con ra, thay bằng bộ đồ vải bông mềm mại, sau đó kéo thân thể nóng hổi vào lòng mình ôm thật chặt.

Cô lẽ ngửi thấy được mùi vị ngọt ngào của Sơ Vân nên cậu bé không hề giãy giụa, miễn cưỡng uống hết chén thuốc đã được pha lại, chỉ khi rất khó chịu bé mới phát ra vài tiếng thì thào khó có thể nghe thấy.

Cô giúp việc theo lời dặn bưng lên một chậu nước đá, Sơ Vân ngâm tay vào chậu nước đá một lúc rồi dùng chiếc khăn mềm lau khô nước trên tay, sau đó nhẹ nhàng dùng tay đặt lên gương mặt đỏ bừng cùng trán của bé.

Cảm xúc lành lạnh mềm mềm mang theo mùi hương truyền đến trên mặt làm cho đứa trẻ đang khó chịu toàn thân thấy thư thái hơn rất nhiều, hai tay Sơ Vân nhanh chóng trở nên ấm áp, cô thu tay lại chuẩn bị ngâm vào nước đá lần nữa nhưng đột nhiên bị mất đi sự mềm mại nên gương mặt nhỏ nhắn của bé nhăn lại, đôi tay cũng bắt đầu quờ quạng, Sơ Vân vội vàng vươn tay ra bắt lấy đôi tay nhỏ của bé.

Sau khi bắt được tay cô Hạo Hạo mới yên lặng trở lại, khi đôi tay thơm mềm kia chạm vào mặt bé lần nữa bé phát ra một tiếng kêu non nớt mềm yếu, "Mẹ"

Sơ Vân đang bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của bé ngây người một lát, sau đó nước mắt vốn đang rưng rưng của cô lại chảy ra.

Trên hành lang ngoài cửa lớn, mười người đàn ông cao lớn cúi đầu đứng thành hai hàng, yên lặng không tiếng động. Đến khi Lục Tiến cả người đều mang theo hơi thở lạnh lẽo ra khỏi thang máy, lúc xuất hiện trước cửa lớn, mọi người trên hành lang đều rầm rì trong cổ họng, đầu càng cúi thấp hơn, câm như hến.

Vài gã trai tráng cao lớn ra tay trong tầng hầm đang rủ hai tay xuống hai bên hông cũng bắt đầu khẽ run lên. Chỉ trong nháy mắt, Lục Tiến đã xông đến trước mặt bọn họ.

"Là các người dọa thằng bé phải không?" Hai con ngươi lạnh lùng sâu thẳm, nhàn nhạt lên tiếng giống như loài quỷ đòi mạng.

Tên trưởng nhóm dẫn người lên nhận tội nuốt một ngụm nước bọt, đang định mở miệng chủ động chịu phạt thì một gã đứng bên kia chưa có cơ hội được gặp Lục Tiến đã vội vã mở miệng trước, "Thật sự xin lỗi! Nhưng mà chúng tôi thật sự không nghĩ cậu chủ nhỏ lại..."

Một ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắn về phía cổ gã, lời giải thích vội vàng của gã cao lớn đột nhiên nghẹn lại.

Gã vươn tay che cổ họng lại, hai mắt trừng lớn, trong miệng phát ra vài tiếng "ôi ôi" kì quái, sau đó xoay người "xì" một tiếng hộc ra một ngụm máu tươi lẫn với thịt người.

Bàn tay lạnh buốt bắt lấy phần gáy đang cúi thấp của gã, cứ như vậy mà xách cả người gã lên, quăng ra giữa hành lang, cơ thể nặng gần trăm kí bị đập vào vách tường trong hành lang, sau đó giống như một bức tượng đồng, té rầm một cái.

Một gã cao lớn khác đứng kế bên cũng bị đạp một cước vào bụng phải khom lưng lại, cả người bị đá bay ra ngoài đến khi đụng vào cột trụ trong hành lang mới ngừng lại được, một ngụm máu tươi từ miệng gã phun ra, đi theo hình vòng cung rồi tóe lên sàn nhà hoa lệ.

"Thu dọn cho sạch sẽ." mấy gã đàn ông đứng hai bên hàm răng run cầm cập không dám phát ra bất kì tiếng động nào chỉ nghe thấy bên tai truyền đến một câu ra lệnh lạnh lùng, bọn họ ngẩng đầu lên thì Lục Tiến đã đi vào trong phòng.

Trong phòng khách, bác sĩ vẫn chưa dám đi, Lục Tiến hỏi thăm bệnh tình của con trai, thấy không có gì nghiêm trọng mới xoay người vào phòng ngủ chính.

Đẩy cửa ra, trên chiếc giường lớn mềm mại là một dáng người nho nhỏ, mà Sơ Vân đang quỳ trên sàn nhà, hai tay bưng lấy gương mặt nhỏ của bé nghe thấy tiếng mở cửa thì mặt đầy nước mắt ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó nghẹn ngào nói, "Lục Tiến, con gọi em là mẹ rồi."

Đêm nay, bọn họ cùng với nhau tự tay mớm thuốc cho con, đổ nước tiểu, hạ sốt, sát cánh bên con, thay quần áo cho con. Họ không muốn bất kì sự hỗ trợ nào, bởi vì họ đã nợ đứa bé năm năm yêu thương, chăm sóc.

Rạng sáng, sau khi thay một bộ quần áo thoải mái cho con lần nữa, Sơ Vân tựa đầu vào đầu giường, nhẹ nhàng ôm lấy con, đôi môi mềm khẽ hôn lên gương mặt đỏ hồng của con, bàn tay thơm hương nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán hơi nóng của con, vô cùng dịu dàng dỗ dành cậu bé uống nước. Cậu bé nửa ngủ nửa tỉnh dựa vào ngực cô ngoan ngoãn uống hết cả ly nước ấm. Bên kia Lục Tiến cũng tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy tràn ngập sự dịu dàng.

Tối hôm qua cô dựa vào lòng hắn, khóc nói mình không phải là người mẹ tốt, bởi vì sự sơ sẩy của cô đã làm cho con bị bệnh.

Cô sai rồi. Cô còn quá trẻ tuổi, nếu không phải vì hắn thì bây giờ cô vẫn còn ở trường học. Có lẽ cô không biết phải chăm sóc một đứa trẻ bị bệnh thế nào, nhưng trong mắt hắn, cô tuyệt đối là một người mẹ dịu dàng nhất, hoàn mỹ nhất.

Sáng sớm, nắng sớm xuất hiện ngoài cửa sổ, sờ lên gương mặt nhỏ nhắn đã không còn nóng của con, Sơ Vân tựa vào gần con mệt mỏi ngủ thiếp đi, Lục Tiến đã vài đêm không chợp mắt sau khi kéo nhẹ bức màn lại cũng nằm chết dí trên giường lớn, cả căn phòng mang theo hơi thở an bình đang say ngủ.

Không lâu sau, cậu bé đang nằm giữa hai người lớn trên một chiếc giường bỗng dưng nhúc nhích thân thể nhỏ nhắn. Trong chiếc chăn bông màu trắng, cái đầu nhỏ đen nhánh giật giật, sau đó từ từ mở mắt ra. Đầu tiên là nhìn mẹ đang ôm lấy mình rồi lại quay đầu lại nhìn ba vẫn còn ngủ bên cạnh, dần dần, đôi mắt to của bé chậm rãi hiện lên một vẻ thỏa mãn. Bé cũng không dám cử động, chỉ nháy mắt nhìn lên trần nhà.

Một lúc lâu sau, hai mắt bé nhắm nghiền, ngoan ngoãn ngủ tiếp, khuôn mặt nhỏ xinh xắn còn đọng lại một nụ cười.

[ Hắc Bang , HE ] Có Chạy Đằng Trời ! - A Đào ĐàoTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon