[KookV] [Part3] BUÔNG?

939 83 10
                                    

"Lá lìa cành là vì gió cuốn đi hay vì cây không giữ lại?..."

Ánh sáng vàng cam nhàn nhạt phủ lên gương mặt hoàn mĩ của Taehyung

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Ánh sáng vàng cam nhàn nhạt phủ lên gương mặt hoàn mĩ của Taehyung. Những hàng cây trống vắng lao vun vút qua tầm mắt không rõ tiêu cự của anh. Buông tay, đã đến lúc buông tay rồi!

...

"Jungkook, Sarah là một cô gái tốt! Hãy sống thật hạnh phúc bên cô ấy, nhớ lấy!" Tờ note màu vàng đi kèm bên trong bó hoa được gửi sáng hôm sau là Jungkook giật mình. "Taehyung?" Jungkook ngồi ngẩn người một lát rồi luống cuống vớ lấy máy điện thoại ở bên cạnh, nhưng chưa kịp bấm số, cửa phòng bệnh liền mở ra, một thân ảnh rạng rỡ tiến nhập vào phòng.

Giọng nói lảnh lót mà cậu vẫn mong nhớ lâu ngày vang lên: "Kookie! Em dậy rồi!" Taehyung nhảy chân sáo đến bên giường. Giọng nói của anh hứng khởi đến lạ kì. Nụ cười này...đã lâu rồi Jungkook không được nhìn thấy, thật nhớ quá!

Xúc động, cậu chồm người, ôm lấy anh. Tưởng chừng Taehyung sẽ đẩy ra nhưng không, anh rất lo lắng mà vòng tay ôm lấy Jungkook, giọng điệu bối rối cùng quan tâm hỏi: "Kookie? Em không sao chứ? Đau chỗ nào à?" 

Jungkook run run, hơi ấm chân thật này... Đã bao lâu rồi, cậu chưa được ôm Taehyung như thế này? Cái hương thơm nhàn nhạt trầm mặc ấy luôn là liều thuốc an thần tuyệt vời cho Jungkook, và bây giờ cũng vậy. Tâm tình bất ổn hai tuần nay của Jungkook phần nào được xua đi, cậu vui vẻ hưởng thụ giây phút hạnh phúc này.

Jungkook nhẹ nhàng nói: "Taehyungie của em, em vẫn thực yêu anh!" Lời nói nhẹ nhàng như thoảng qua của Jungkook phút chốc làm Taehyung cứng cả người, nhưng chỉ khắc sau, Taehyung dần buông lỏng cơ thể, điều chỉnh giọng nói vui vẻ, đáp trả: "Ừ, anh cũng yêu em, em trai đáng yêu của anh!" 

Lời nói của Taehyung, tưởng chừng như phá vỡ cả thế giới của Jungkook, cậu trừng to mắt nhìn bóng lưng to lớn của anh, rồi như hiểu ra cái gì, vội vàng đẩy Taehyung ra. Thế rồi, Jungkook hoảng loạn: "Tae... Taehyung?"

Lúc này, anh mới thu hồi nụ cười rạng rỡ kia, thay vào đó là nụ cười hiền hòa như mọi khi, ân cần nói: "Jungkookie, xin lỗi vì làm bậc đàn anh mà không hướng em đi đúng đường, lại lôi kéo em vào vũng lầy này! Bây giờ, anh sẽ tự mình lôi em ra khỏi chốn tối tăm này, được chứ?"

Nghe từng lời nói của anh, cậu như dại ra, chẳng hiểu nổi cái gì, lại nghe anh lên tiếng: "Jungkook, anh buông tay rồi! Em đừng tự áy náy nữa, được chứ?" Taehyung nói rồi, bày ra gương mặt rạng rỡ nhất của bản thân, nhẹ  nhàng nhướn người, hôn chóc lên trán của Jungkook rồi nhanh chóng ly khai, để lại Jungkook chết lặng trên giường bệnh.

[Series] [AllV/ AllTae] Cún conWhere stories live. Discover now