Chap 4: Quý tộc trở thành hoàng tộc

Start from the beginning
                                    

- Trong email anh có nói là chúng tôi sẽ phải dọn đến ở cùng nhau, thật không? - Ngọc Trân lăn tăn điều này từ tối hôm qua, giờ nói ra thì ai cũng tò mò.

- Đương nhiên rồi, các cô phải ở chung với nhau để dễ hợp tác chứ. Ban đầu tổ chức sẽ nuôi các cô. Sau này các cô có tiền sẽ tự nuôi bản thân mình. - Frank nói.

- Khi nào chuyển nhà? - Diên Vỹ hỏi.

- Chủ nhật tuần này, các cô thu dọn đồ đạc dần đi là vừa.

- Chúng tôi sẽ phải nghỉ học thêm luôn hả? - Vũ Uy nghĩ gì đó nói.

- Tất nhiên, buổi chiều trên trường học lý thuyết, sáng học thực hành. Kiểm tra diễn ra vào thứ bảy chủ nhật cuối tháng.

- Không học chương trình trên lớp luôn hả, cuối năm làm sao mà thi? - Ngọc Trân bồn chồn.

- Tôi nói rồi, tôi sẽ hack đề giúp các cô. Bài kiểm tra trên lớp được miễn hoàn toàn. - Frank đặt tách trà đã cạn lên bàn, tuỳ ý rút cà vạt ra khỏi cổ áo nhét vào túi quần.

- Yeah!!! - Cả bốn đứa sung sướng hét lên.

Frank âm thầm nở một nụ cười thích thú, để xem 4 đứa này vui được mấy ngày.

Lúc cả bốn đứa ra về, riêng Vũ Uy chạy ra trạm xe buýt, hôm nay thứ sáu, cô không về thẳng nhà mà đón xe đến câu lạc bộ bắn súng của thành phố. Vì bận gặp thầy giáo dạy toán "hỏi bài tập", nên cô trễ chuyến xe đầu, phải chờ chuyến sau mất gần nửa tiếng.

Dưới mái hiên của trạm dừng xe, thấp thoáng hình dáng một nam sinh cao ráo khí chất hơn người, gương mặt có phần lạnh lùng nhưng vẫn cảm giác vài phần ôn nhu, một mỹ nam chính thống, không chút lai tạp, hàng hiếm đây.

- Ủa Nhật Phan, sao giờ này mà anh còn ở đây? - Vũ Uy chạy đến, nhìn người con trai trước mặt. Anh học lớp 12B, tham gia chung câu lạc bộ bắn súng với cô.

- Đợi em. - Nhật Phan nở nụ cười, cả răng và môi anh đều đẹp, khiến người đối diện phải mê mẩn. (Đẹp như Sebb Argo ấy, ai không biết tự tra nha, đẹp trai lắm lắm lun ý)

- Em nhắn tin nói anh cứ đi trước rồi mà! - Vũ Uy bưng trán, kéo anh ngồi xuống ghế.

- Vừa lúc anh không muốn tập bắn, hay mình lượn lờ đâu đó đi! - Nhật Phan rủ rê, một tay thân mật khoác lên vai Vũ Uy.

- Anh có ý đồ hết rồi phải không? - Vũ Uy cười cười nhìn anh.

- Đâu có, anh mới nghĩ ra thôi. - Nhật Phan thanh minh.

- Cũng muộn gần cả tiếng rồi, đi chơi cũng được. - Vũ Uy ham vui cũng hùa theo.

Cả hai chờ thêm một lúc thì xe bus tới. Địa điểm đầu tiên là quán ăn vặt ven đường, sau đó mới ra chợ đêm nghía đồ hay tản bộ dọc bờ hồ của công viên.

Nhìn vô ai cũng biết Nhật Phan và Vũ Uy là một cặp, cả hai có sở thích khá đồng đều, như bắn súng và coi phim, tính khí cũng hợp nhau, hầu như chưa to tiếng với đối phương bao giờ. Trong quan hệ cũng khá thoải mái, tình cảm trong sáng đúng nghĩa.

Cả hai ban đầu cũng chỉ là bạn bè, tiếp xúc nhiều mới nảy sinh tình cảm, mọi việc xảy ra tự nhiên, kinh điển.

Tiểu Uy quả thực may mắn nha. Bao nhiêu hot girl theo đuổi Nhật Phan mà anh cũng chẳng để vào mắt, bất kì cô gái nào trò chuyện cùng, anh đều rất giữ khoảng cách.

Riêng Vũ Uy thì khác, ngày đầu anh gặp cô ở bãi tập bắn, cô đang tự băng bó cho mình, tay phải của cô bị đạn tập sượt qua, ai đó vô tình bắn nhầm , hôm đó cũng khá muộn, mọi người về gần hết, chỉ còn lác đác vài người, trong đó có anh.

Vũ Uy đang học lớp 9, anh hơn cô một tuổi, cô mới vào tập chưa bao lâu, anh lại không để ý đến mọi người xung quanh, chỉ chuyên chú luyện tập, mãi cho đến hôm đó, khi giúp cô băng bó, anh mới biết đến cô.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, anh định đem cô vào dĩ vãng, thì cô một lần nữa gây ấn tượng tốt cho anh.

Bị thương tay phải mà vẫn đến bãi tập bình thường, kĩ năng thực hành cũng tiến bộ hơn so với những người cùng khoá khác. Vũ Uy thể hiện được tố chất thiên bẩm của mình. Lúc cầm súng bắn thì rất nghiêm túc, nhưng lúc giải lao thì lí lắc trẻ con, cũng nói nhiều nữa. Được ai đó chú ý là phải thôi.

Coi vậy mà cũng bên nhau gần ba năm rồi ha. Vũ Uy đúng là cao số, vớ đúng một anh chàng đẹp trai ngời ngời.

End chap 4

Bốn nàng sát thủWhere stories live. Discover now