Chap 17 : Nowhere To Grow Old, We're Always On The Run (2)

667 63 14
                                    

Chorong đặt chiếc vali của Bomi lên giá đỡ, cô cùng em ngồi xuống ghế đệm trên khoang tàu lửa. Tiếng thông báo khởi hành vang lên bên tai cả hai, vài phút sau tàu lập tức chuyển động. Em tựa đầu vào vai của cô, nhìn ra những hàng cây bên ngoài ổ cửa kính, khẽ hỏi:

-Thế là hết rồi phải không?

Chorong im lặng không nói, cô chỉ đơn giản vuốt đỉnh đầu mượt mà của em rồi mang hết cảnh vật bên đường vào trong tầm mắt. Nhìn một lượt mới thở dài.

-Seoul bây giờ ghét chị lắm, nên em phải yêu thương chị nhiều vào để chị còn không buồn nữa. Hiểu chưa?

Eunji nhìn theo bóng con tàu dần khuất xa tầm mắt, trong màn đêm tiếng xình xịch văng vẳng từ xa khiến ruột gan cô như bị bóp nghẹt. Người cũng đã đi rồi, đi không hề để lại một lời từ biệt, nếu có tìm, biết tìm ở nơi đâu?

Cô siết chặt lấy hai chiếc nhẫn trong tay, từng bước từng bước rời khỏi nhà ga. Ánh đèn khuya hắt sáng trên cao, in xuống mặt đường một chiếc bóng dài độc bước trên con đường vắng. Eunji dừng chân bên đường, im lặng ngồi xuống hàng ghế chờ xe bus, cô mở lòng bàn tay ra, hai chiếc nhẫn khắc tên của họ lóe sáng dưới ánh đèn. Vật đang ở đây, trao rồi mà người ở khuất xa mịt mùng sương gió. Cô nhìn nó, ký ức ngày ấy bỗng ùa về.

FLASHBACK

-Mấy đứa có thể đeo nó ở bất cứ ngón nào mấy đứa muốn, nhưng mà tuyệt đối không bao giờ được gỡ nó ra! – Chorong ra lệnh, ánh mắt liếc nhìn 6 hộp nhẫn đặt trên bàn.

-Vậy sao? Nhưng ý nghĩ nó là gì? – Eunji hiếu kỳ mở chiếc hộp có khắc tên của cô ra, lấy chiếc nhẫn màu bạc sáng đeo vào tay.

-Mỗi chiếc nhẫn đều được khắc tên của mấy đứa bên ngoài, bên trong có chữ "Apink" chị nghĩ mấy đứa bây nên đeo ở ngón áp út đi, chị nghe nói ngón ấy có dây thần kinh chạy thẳng lên tim đó

Chorong cũng lấy ra một cái, vừa nói vừa đeo vào ngón tay, chiếc nhẫn lóe sáng với tên của cô chễm chệ đặt bên trên.

-Vì Apink trong tim chúng ta, nên chị ra lệnh mấy đứa phải đeo nó vào, đeo rồi tuyệt đối không được gỡ ra biết chưa!!!

END FLASHBACK

Eunji bật khóc, giọng nói của Chorong vẫn còn đâu đó quanh đây, rằng Apink trong tim của họ. Những giọt nước mắt rơi xuống chữ "Apink" màu bạc sáng bên trong chiếc nhẫn, cô siết chặt lấy chúng trong tay, nghiến răng ngăn đi tiếng nấc nghẹn từ trong cổ họng. Từ này bằng mọi giá sẽ bảo vệ Apink đến cùng.

-Chỗ của hai người vẫn còn đó. Đi đâu cho thỏa thích đi rồi lại về đây nhé! Vì...Apink trong tim chúng ta...

.

Chorong đặt mớ hành lý vào một góc trong căn nhà nhỏ, mạnh mẽ duỗi tay thoải mái sau vài giờ ngồi trên xe lửa.

-Tuy đêm nay có hơi bất tiện một chút nhưng em đừng lo, ngày mai chị sẽ mua vài thứ cần thiết.

Bomi nhìn một lượt xung quanh căn nhà nhỏ, đám giấy dán tường bong tróc khắp nơi, tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đủ để em và cô có thể che nắng che mưa.

[Shortfic] Outlaws Of Love - CHOMI [END]Where stories live. Discover now