chap 24

66 2 0
                                    


Hôm nay, trường được nghỉ buổi chiều, lí đó là để chuẩn bị cho bữa tiệc, rất nhiều mỹ nữ đang ở trên sân khấu, họ múa cả với những vũ điệu sam pa càng làm cho buổi tiệc thêm náo nhiệt và đông vui. 

Hai dãy bàn kéo dài từ phía sân tới khán đài là những vị trí quan trọng dành cho những người đứng đầu, những ai có địa vị và danh tiếng hoặc thân thiết với Hoàng tử sẽ được ngồi ở đó. Phần ngoài sân là dành cho những vị khách quý khách. Rất nhiều thị vệ đứng canh gác cẩn mật ở ngoài cung điện để bảo vệ cho sự an toàn của họ. Rất nhiều cung nữ, tùy tùng theo cạnh các quốc vương, hoàng hậu hay hoàng tộc càng thấy được bữa tiệc được tổ chức với quy mô lớn như thế nào và sự giàu sang, hưng vượng của thế giới pháp thuật khi thời bình, mặc dù vương quốc Quỷ Thần vẫn ở đó, vẫn tồn tại.

Hoàng Thiên đứng phía sau khán đài, đưa mắt tìm một người trong đám người phía dưới nhưng chỉ thất vọng thêm khi không hề thấy bóng dáng của người mà cậu đang tìm. Bữa tiệc đã bắt đầu được một lát, bỗng nhiên phía cổng hoàng cung, bước vào một cô gái, trên người mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc vàng được buông dài trên vai. Mới bước vào đã thu hút mọi ánh nhìn. Cô gái ấy chính là Kim Như, cô bước trên thảm đỏ được trải dài vào tới khán đài. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của cô ngoại trừ Mộc Đình. Chắc là mọi người đều không tin vào mắt mình, trong đó có Thế Hàn, Mộc Lan, Mộc Tiên và cả Hoàng Thiên.

Quay lại thời điểm vào lúc 15 giờ chiều, khi mà Mộc Lan, Mộc Tiên và Mộc Đình năn nỉ cô muốn gãy lưỡi nhưng nhận lại là cái lắc đầu buồn bã của cô. Tâm trạng của cô rất hỗn độn, cô không biết mình đang muốn gì. Thời gian không còn nhiều, cung nữ từ vương quốc Thủy Liêm đã đứng đầy ở ngoài còn tôi và Mộc Đình đợi các nàng công chúa, Mộc Lan và Mộc Tiên đi trước, trong phòng chỉ còn tôi và Mộc Đình.

- Như thật sự sẽ không đi sao? 

Mộc Đình hỏi cô lần cuối.

- Mình...... 

Cô lưỡng lự đáp.

- Sao Như lại trở nên ích kỉ như vậy, từ lúc nào mà Như lại nhỏ nhen và không biết tha thứ cho người khác. 

Mộc Đình quát lớn khiến cô giật mình.

- Bạn.... 

Cô nhìn Mộc Đình không biết nói gì.

- Chẳng phải trái tim bạn không hề muốn điều đó sao, hãy mở rộng lòng mình ra, biết tha thứ và làm theo những gì mà lòng bạn mách bảo. 

Mộc Đình đặt bàn tay lên vai cô khuyên nhủ.

- Cám ơn bạn, Mộc Đình! 

Cô đã biết giờ mình phải làm gì.

- Chúng ta đi thôi. 

Cô kéo tay Mộc Đình ra khỏi phòng.

....

Cô  và Mộc Đình đang ngồi trên xe, thẳng tiến về cung điện Thủy Liêm để chuẩn bị thật nhanh vì trời đã xế chiều, mặt trời dần xuống núi.

Đến nơi, Mộc Đình dẫn tôi đi vào một dãy nhà rộng lớn. Qua nhiều dãy hành lang, cuối cùng cũng tới phòng. Vì trời đã tối và vội vàng nên không nhìn rõ mọi thứ. Khi bước vào bên trong, cô bất ngờ khi thấy có rất nhiều bộ váy rất đẹp. Phía trước một tấm gương to đùng là bàn trang điểm, các cung nữ cúi đầu chào khi thấy tôi và Mộc Đình. Cô nàng kéo cô lại và bảo ngồi xuống ghế. Cô ấy hỏi:

- Phụ vương và mẫu hậu của ta đâu?

- Dạ thưa, Bệ hạ và hoàng hậu đã đến vương quốc Hoàng Ngọc rồi ạ, đại công chúa và nhị công chúa cũng đi cùng rồi thưa người. cô cung nữ đứng cạnh trả lời.

- Thôi được, ngươi lui đi.

 Mộc Đình ra dáng một nàng công chúa. Đám cung nữ đứng cạnh bây giờ mới đi lại và tiến hành trang điểm cho họ.

Cô được một cung nữ trang điểm. Cô ấy đánh một lớp phấn nhẹ lên mặt cô, rồi son môi màu hồng lên miệng, gắn lông mi giả vào mắt. Từng cử chỉ đủ để thấy mức độ chuyên nghiệp của cung nữ này. Sau đó cô ấy uốn tóc cho cô, mái tóc xõa dài và được uốn cong lượn bồng bềnh.

Sau khi trang điểm xong, Mộc Đình chỉ cho cô phòng trang phục mà cô nàng vừa từ đó ra, trên tay cung nữ đi sau cằm rất nhiều bộ váy. 

Cô tiến vào, liếc nhìn một lượt  vẫn chưa ưng cái nào. Đến tủ cuối cùng, cô đã bị hút hồn ngay khi nhìn thấy chiếc váy màu trắng tinh khiết. Mộc Đình đã thay đã thay trang phục xong, nhìn cô nàng rất sang trọng và xinh đẹp.

- Mộc Đình à, nhìn bạn trông rất dễ thương và ra dáng của một nàng công chúa xinh xắn. tôi nói bà mỉm cười với cô nàng.

Mộc Đình mặc trên người một bộ váy dài màu hồng sữa. Tóc thì được búi một cách tỉ mỉ và gắn trên đầu một cái cài hoa rất xinh xắn. Nhìn cô ấy rất thùy mị và duyên dáng.

- Cám ơn bạn! 

Mộc Đình tươi cười nói.

- À, mà Như hãy mau vào thay đồ đi không thì sẽ không kịp đó.

- Ừ, mình biết rồi. 

Cô vào trong phòng thay đồ và khoác trên người bộ váy mình vừa chọn, nó hơi dài phủ chân. Cô cẩn thận buộc lại những sợi dây phía sau lưng rồi bước ra ngoài tất cả mọi người đều im lặng nhìn tôi.

- Woa, nhìn Như đẹp lắm đó. Mộc Đình nói, nét mặt tỏ ra ngạc nhiên.

- À, mình...

Cô mỉm cười ngượng ngùng.

- Cô ấy thật là đẹp.

Đó là những gì cô nghe được từ những cung nữ.

- Thôi, mình đi luôn chứ?

- Ừ, bạn hãy đi trước đi. 

Cô ấy tỏ ra khó hiểu nhìn cô.

- Sao vậy, Như chưa muốn đi à?

- Không phải, chỉ là vì mình muốn tạo sự bất ngờ cho Hoàng Thiên và cũng như là lời tha thứ cho cậu khi mình xuất hiện.

- À, mình hiểu rồi. 

Mộc Đình mỉm cười như đã hiểu ý cô. Cô nàng quay ra phía những cung nữ nói gì đó rồi bảo tôi:

- Như nhớ đi sớm nha!

- Ừ! 

cô nàng đã lên xe lộng lẫy với rất nhiều thị vệ đi theo. Họ đi xa dần, cô chỉ mỉm cười.


Shan Tuyết - Nữ hoàng của mùa đôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ