chap 14

89 3 0
                                    

Buổi sáng ở đây không khí thật trong lành, ngoài trời không còn mưa tuyết nhưng mặt đất tuyết vẫn rất dày. Kim Như vươn vai hít một hơi thật dài để tận hưởng cảm giác thoải mái này. 

Hôm qua, trong đây tối đen như mực nhờ có đống lửa của Hoàng Thiên đốt lên mà cô mới thấy được hang động. Bây giờ, trời nắng nhẹ soi rõ mọi thứ ở đây. Không ngờ đây là động băng lớn, một màu trắng trong veo bao phủ cả động. Cô không hề có cảm giác lạnh gì cả, chính vì vậy mà không cảm nhận được cái lạnh của nó cho dù là âm độ C. Còn Hoàng Thiên.... đang suy nghĩ cô sực nhớ ra cậu ấy rồi vội vã chạy ra ngoài hang.

Không thấy Hoàng Thiên, cô ráo riết chạy đi tìm xung quanh, miệng không ngừng gọi tên cậu:

- Hoàng Thiên... Hoàng Thiên... Cậu đang ở đâu?

Không có ai đáp lại cô càng lo lắng hơn, chẳng biết cậu bỏ đi đâu nữa. Cô lo sợ linh lực tự nhiên hao biến mà không có nó Hoàng Thiên sẽ chết mất. Mọi pháp sinh coi trọng linh lực của mình biết bao nhiêu vì có nó thì sống, mất nó tính mạng khó bảo toàn được. Vì tôi mà cậu ấy đã truyền khá nhiều linh lực cho cô nên cô vô cùng lo lắng.

Cả buổi sáng cô ráo riết đi tìm đến mọi ngóc ngách ở đây nhưng không có bất kì dấu vết gì. Cô khụy gối xuống bất lực. Trong lúc thất vọng này, một giọng hát nhẹ nhàng cất lên, âm vang khắp rừng núi.  Cô đứng dậy và lắng nghe từng câu hát:

It's amazing how you can speak right to my heart.

( thật kì diệu làm sao anh nói được những điều trái tim em đang cảm thấy)

Without say in a word, you can light up the dark.

( anh thấp sáng bóng đêm mà chẳng cần nói một lời)

Try as I may I could never explain

( dù đã cố gắng hết sức nhưng em vẫn không bao giờ giải thích được)

What I hear when you don't say a thing

( em đã nghe thấy điều gì khi anh không nói một lời nào cả)

The smile on your face lets me know that you need me

( nụ cười trên khuôn mặt anh nói cho em biết rằng anh cần em)

There's a truth in your eyes saying you never leave me

( có một sự thật trong mắt anh nói rằng anh sẽ không bao giờ rời bỏ em)

The touch of the hand says you'll catch me whenever I fall

( cái chạm khẽ của bàn tay anh nói rằng anh sẽ đưa tay cho em bất cứ khi nào em vấp ngã)

You say it best. When you say nothing at all.

( em đã nói ra mọi thứ...khi em chẳng thốt lên lời nào cả)

Một người phụ nữ trung niên mặc bộ trang phục màu trắng, với mái tóc cũng màu trắng luôn. Bà ấy cưỡi trên một con chim khổng tước mà lần đầu tiên cô thấy.

"Đó chẳng phải là một loại chim quý chỉ sống cố định ở một vài nơi vắng. Nó có bộ lông đuôi dài và trắng toát, nó thuộc họ chim trĩ và được đặt tên từ một trong số 88 chòm sao trong dải thiên hà."

Cô thốt lên ngạc nhiên, cô biết được điều này qua tiết học cuối năm nhất. Khi sang năm hai cô sẽ bắt đầu học cách điều khiển các con chim bởi vì khi đó chúng là phương tiện di chuyển của pháp sinh.

Quay lại hiện tại, con bạch khổng tước lượng nhẹ hai vòng rồi đáp xuống nền tuyết. Người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt mào nó rồi bước đến phía tôi, con chim ngoan ngoãn cúi đầu và bay đi. Bà ấy có một đôi mắt nâu đen đượm buồn nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp quý phái mà khiến cô phải ngưỡng mộ. Điều kì lạ là sao mái tóc của bà ấy lại toàn màu trắng, cô cũng không hỏi chỉ nhẹ cúi đầu chào rồi nói:

- Vị phu nhân đây là?

Bà mỉm cười đáp lại:

- Ta là ai không quan trọng... có vẻ như con đang tìm kiếm một ai đó?

- Vâng, nhưng sao người biết ạ?

- Từ sáng giờ ta ngồi phía trên ngọn núi kia nghe thấy con luôn miệng gọi tên Hoàng Thiên, ồn ào quá nên xuống đây hỏi thôi.

- Ôi thật sự xin lỗi phu nhân vì đã làm phiền người.

- Ta đùa thôi, con đúng là một cô gái tốt.

Phu nhân nhìn cô nói tiếp:

- Nhưng con đi tìm ai mà lo lắng vậy?

- Dạ, không giấu gì phu nhân. Đó là... một người rất quan trọng với con.
Cô cũng không hiểu sao lại nói ra bí mật của mình cho một người chỉ vừa mới quen biết. Nhưng không biết rằng, Hoàng Thiên đang đứng sau cây hoa anh đào đã nghe điều cô nói vừa rồi, cậu thầm nghĩ: "Hóa ra cô thích tôi".

- À, ra vậy, ta hiểu rồi.

Bà ấy gật đầu nói rồi nở nụ cười điềm đạm. 

Cô cảm thấy khó hiểu khi nghe bà ấy nói, chỉ thấy bà ấy nhìn về một phía, cô quay lại thì ra là Hoàng Thiên, cô bây giờ mới đỏ mặt vì có lẽ cậu đã nghe thấy điều cô nói vừa rồi, chợt mặt cô nóng phừng lên như quả cà chua chín, cô cảm thấy ngượng ngùng không biết phải đối mặt sao.

- Tôi quan trọng với cô sao?
Hoàng Thiên nói giọng trầm thấp,  ánh mắt đen huyền lạnh lẽo nhìn cô.

- Tôi...

Cô ấp úng không biết nói sao vì cô cũng không hiểu trái tim mình đang muốn gì và cũng không biết từ khi nào Hoàng Thiên lại có vị trí trong tim cô như vậy. Nhưng lời nói vừa rồi của Hoàng Thiên khiến cô có cảm như dường như cậu không muốn dính dáng gì đến cô.
- Có vẻ như hoàng tử lạnh lùng quá nhỉ, đã ở với ta bao lâu rồi mà cái tính cách vẫn như vậy. Ta thật bất ngờ khi cô gái dễ thương này thích con đấy.
Phu nhân nói giọng đều đều như kiểu trêu đùa Hoàng Thiên nhưng chẳng thấy cậu phản ứng hay có biểu hiện gì,  cái vẻ băng lãnh lúc nào cũng hiện rõ trên mặt. 
- Cô gái đó thích con nhưng con không hề có cảm giác gì với cô gái đó.
Dứt lời,  Hoàng Thiên đi khỏi đây một cách thẳng thừng và cậu không biết rằng chính lời nói đó của cậu giống như nhát dao vô tình đâm vào tim của Kim Như.  

Cô cảm thấy vô cùng hụt hẫng và thất vọng chỉ muốn bật khóc ngay bây giờ. 

- Thằng bé này,  con đừng để ý làm gì.  Chắc con cũng chưa ăn gì phải không, đi theo ta.

Phu nhân nhẹ giọng nói rồi khẽ nắm lấy bàn tay lãnh buốt của cô rồi đi.


Shan Tuyết - Nữ hoàng của mùa đôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ