306. Thôn Vàng Bạc (85): Thế giới này không hề có Thần.

262 59 7
                                    

Edit: Ry

Giọng thiếu nữ ở giây phút đó yếu ớt tới nao lòng, như thể sẽ lụi tàn trong không khí. Nhưng sau một hồi yên tĩnh chờ đợi, cô chỉ thấy thiếu niên bình tĩnh nhìn xuống mình.

Trong mắt không có cảm xúc gì đáng kể.

Có lẽ là qua rất lâu, Tiểu Tề cảm giác vậy, thực tế Nguyên Dục Tuyết đưa ra câu trả lời khá nhanh. Cậu khẽ lắc đầu, trong mắt không có mâu thuẫn hay cảm xúc mãnh liệt, cương quyết vô cùng.

"Không".

Nháy mắt đó, Tiểu Tề cảm thấy dạ dày mình rơi xuống vực. Tâm trạng cô trở nên tồi tệ, sốt ruột muốn chất vấn tại sao Nguyên Dục Tuyết lại từ chối mình. Nhưng lại chỉ biết đứng đực ra ở đó, nhắm mắt, lẻ loi trơ trọi trông thật đáng thương.

Với vài người, họ sẽ không vì thấy thiếu nữ đau buồn mà thương hại cô. Bên kia, dân làng nghe được đề nghị của Tiểu Tề thì như thể bị xúc phạm nặng nề, tức giận gầm lên những tiếng quái dị.

Tiểu Tề phản bội họ!

Mặc dù bọn họ không tính là cùng chiến tuyến, nhưng tính chất chuyện này rất khác. Thôn dân cho rằng Tiểu Tề không chỉ có phản bội họ, mà còn phản bội "Thần". Cô ả thế mà dám mưu toan hợp tác với một kẻ xứ khác không tôn kính Thần, lập kế hoạch giả dối để lừa tình thương của Thần.

Cơn giận bùng nổ khiến đống dây leo trào lên từ lòng đất thành biển, len lỏi qua những kẽ hở, vươn tới muốn nuốt chửng Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng không hiểu sao tế đàn vẫn không loại bỏ Tiểu Tề ra khỏi thân phận người hiến tế, cô vẫn có quyền sử dụng sức mạnh của nó. Ý thức được dân làng đang làm gì, thiếu nữ cau mày, thế là lại càng có nhiều dây leo được cô điều khiển tách rời ra, chống cự lại đống "thực vật" ăn thịt người kia, ngăn cản chúng tiếp xúc với Nguyên Dục Tuyết. Chống lại "ý thức chủ" khiến cô gần như kiệt sức, mặt mày trắng nhởn, hai má cũng hõm xuống như người bệnh.

Nguyên Dục Tuyết khẽ cau mày.

Không biết là vì đống dây leo đang tấn công mình, hay là...

Phá Hồng Mông lẳng lặng xuất hiện trong lòng bàn tay, chuôi đao đen nhánh được che bởi làn da trắng tuyết, hình thành tương phản cực lớn. Lưỡi đao dài sắc bén lặng lẽ chĩa về một hướng ---

"Cô tỉnh rồi đúng không?"

Trong lúc đối phó với dân làng, Tiểu Tề bỗng mở miệng.

Lần này không phải là nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết, mà là với người cậu đang bế. Cũng là "tế phẩm" mà Nguyên Dục Tuyết cứ cố chấp phải mang đi.

Thiếu niên hơi cúi xuống nhìn thủ lĩnh người cá một cái rồi ngẩng lên.

Không cần biết Tiểu Tề muốn nói gì với cô ấy, nhưng đó là tự do của họ, không ai được quyền can thiệp, nên Nguyên Dục Tuyết không ngăn cản.

Thủ lĩnh người cá dần khôi phục ý thức sau khi mất máu quá nhiều, mở mắt ra, con ngươi không giống người hiện đầy tơ máu vằn vện. Ngay khi mở mắt, cô cũng thầm điều chỉnh góc độ của mình, để đôi mắt đỏ ngầu ấy nhìn về phía Tiểu Tề đang lẻ loi đứng giữa tế đàn.

[EDIT] Vũ Khí Hình Người (2) - Húy TậtWhere stories live. Discover now