Bốn cụ già lẽo đẽo theo sau sợ hãi vội chạy theo.

Tất cả họ đều trèo lên lưng tôi.

Luồng khí lạnh khiến bụng tôi đau nhói, chỉ muốn nôn hết số bánh bao vừa ăn, cơ thể thì nặng trĩu như gánh một quả núi.

6

Ma cũng chia thành nhiều cấp độ.

Tổng cộng có sáu màu: xám, trắng, vàng, đen, đỏ và xanh.

Trong số đó màu xám là yếu nhất và màu xanh là mạnh nhất.

Ví dụ như bốn người chơi mạt chược này thuộc màu trắng, là ma mới vừa chết.

Ma đỏ đa số đều là người chết oan hoặc tự sát. Họ đều là những lệ quỷ không chịu rời khỏi nhân gian, oán khí rất nặng, vô cùng nguy hiểm.

Thấy tôi nhìn sang, ma nữ áo đỏ kia cũng quay đầu nhìn tôi, hai mắt chỉ một màu trắng, không có đồng tử.

Tối qua thu phục bốn con ma chơi mạt chược tôi đã tiêu tốn quá nhiều linh lực, sau đó còn bị mấy chú cảnh sát lấy lời khai đến sáng, nếu ma nữ kia tới tìm tôi, tôi chưa chắc đã đối phó được.

Trong lúc đang căng thẳng, ma nữ áo đỏ kia đột nhiên quỳ xuống đất, đưa tay mò mẫm phía trước, ngay cả cái ô cũng ném đi.

Bà dì tóc xoăn Trương Duyệt Hà đeo cưỡi trên lưng tôi như một vị La Hán kêu lên: "Tôi biết rồi! Cô ta... Cô ta bị bệnh đục thủy tinh thể!"

Bệnh đục thủy tinh thể sao?

Tôi nhìn ma nữ kia, cô ta bò trườn một lúc lâu mới di chuyển được vài mét.

Sống trên đời phải biết giúp đỡ người tàn tật, tôi nhiều chuyện hỏi: "Chị ma nữ ơi, chị đi đâu vậy? Có cần em đưa chị đi không?"

Hết cách rồi, tôi là người tốt sở hữu trái tim thiện lương mà!

Không ngờ ma nữ áo đỏ kia nhận ra tôi, vội vươn tay tới: "Thiên đồng đại nhân... Giúp tôi, tôi muốn tìm lại mắt của tôi..."

Thì ra ma nữ kia không phải bị bệnh đục thủy tinh thể mà là không có mắt.

Bốn con ma mê mạt chược ngồi trên người tôi rất thích hóng chuyện, vừa nghe vậy liền nhảy xuống.

"Cô bé, mắt cô sao vậy?"

"Tôi nghe nói oán khí của những con ma đồ đỏ như cháu rất nặng, cháu chết thế nào đấy?"

"Có gì cần cháu cứ nói với bà chủ của chúng tôi. Bà chủ của chúng tôi quyền lực lắm đấy!"

"Đừng tin cô ta, trái tim của cô ta đen lắm, coi chừng cô ta lừa cháu!"

Mấy người này đang làm trò gì vậy?

Suy cho cùng tôi vừa là bà chủ vừa là chủ nợ của họ, họ dám ở trước mặt tôi nói tôi này kia sao?

Tôi bước tới đưa tấm danh thiếp của mình.

"Chào chị, em là Trầm Đồng, là bà chủ của quán ăn vặt Trầm thị, đây là danh thiếp của em. Muốn đặt đồ ăn chị có thể gọi vào số điện thoại trên đây, quán bọn em sẽ giao đến tận nhà."

Khuôn mặt của ma nữ áo đỏ chuyển từ trắng sang đen, rồi từ đen sang xanh.

"Cô đùa tôi à? Tôi không có mắt, làm sao nhìn thấy được?"

Tôi vỗ trán: "Em quên mất! Thế để em đọc cho chị nghe..."

Tôi còn chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang: "Đủ rồi! Tôi không có điện thoại, sao tôi gọi cho cô được!"

Tôi là người yêu tiền, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội thúc đẩy việc tiêu thụ nào: "Em có người bạn là chủ cửa hàng đồ tang lễ. Ở cửa hàng của anh ta có bán chiếc điện thoại Kiwi 15 đời mới nhất, chị có lấy không? Em bảo anh ta đốt một cái cho chị, giá cả phải chăng lắm..."

Ma nữ áo đỏ nổi điên: "Đủ rồi! Nghe nói thiên đồng tốt bụng, giúp đỡ rất nhiều người, không ngờ cô cũng chỉ là kẻ ham tiền, lòng dạ sắc đá thôi!"

Tôi: "Nếu chị nói như vậy... Thì chị nói đúng rồi đấy. Em trai Trầm Thần của em hay nói chính vì em quá tốt bụng nên lúc nào cũng bị đối xử bất công."

Lời nói của tôi lập tức phá vỡ sự phòng vệ của ma nữ áo đỏ.

Một lúc sau, chị ta đã bình tĩnh lại, hỏi tôi: "Cô không thể chủ động giúp đỡ vì thương hại tôi sao?"

Tôi nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là có thể."

Ma nữ áo đỏ bắt đầu rơi huyết lệ, kể lại chuyện bất bình của mình.

Thiên đồng - Bạch Trạch Tang Dụng Phẩm ĐiếmWhere stories live. Discover now