Chương 22

132 5 0
                                    

Ngày hôm sau,

"Min-seok, trên mu bàn tay em có cái gì thế?"

Người quản lí chiến đội mới từ bên ngoài về, nhìn chằm chằm vào bông hoa xấu xí trên mu bàn tay Min-seok, "Em kí khế ước với đồ vật bí ẩn trở thành chàng trai phép thuật sao?"

Thiếu niên đang ôm mèo ngồi trên ghế sô pha xem phim nâng mắt đang định đáp lại, sau đó, một người đàn ông kéo va li hành lí cao lớn đi xuyên qua giữa hai người, nhẹ nhàng ném ra một câu: "Hiện tại mới làm thiếu niên phép thuật có phải hơi già hay không?"

Min-seok từ trên ghế sô pha trèo xuống: "Cậu nói chuyện tử tế chút, nếu đã là người phải đi, không thể để lại cho nhau một chút ấn tượng đẹp hay sao?"

"Thứ sáu tuần sau tớ sẽ trở lại."

Lee Min-hyung đặt va li xuống, bắt đầu bật chế độ lúc ấn lúc hiện trong tầng một trụ sở, tìm kiếm nơi nơi xem mình có để sót thứ gì không–

Min-seok: "Ví tiền chìa khóa di động."

Chân Lee Min-hyung ngừng lại, sờ túi tiền: "Đều có."

Min-seok: "Đi đi, Ngộ Không."

Lee Min-hyung chậm rì rì quay đầu lại, nhìn ngang dọc đánh giá người đang nằm im trên ghế sô pha, ánh mắt dừng lại trên con mèo đang nằm liếm móng vuốt...Hơi ngừng lại, âm thanh trầm thấp nói: "Để ý con vật nhỏ của cậu, hôm nay tớ thấy nó dùng móng vuốt quấy quấy trong chậu cá của tớ."


"Làm sao có thể," Min-seok không đồng ý nói, "Mèo sợ nước."

"Chỉ sợ trong bể không còn cá vàng, chỉ có lông mèo." Lee Min-hyung bê chậu cá đặt dưới mắt Min-seok, "Nhìn xem."

Bánh Mì nhìn bể cá đặt sát vào, hưng phấn nâng mông–Min-seok thuận tay đem cái mông hưng phấn của nó nhấn lại trên ghế sô pha, nhìn qua bể cá, quả thực là có vài sợi lông mèo.

"Bay từ chỗ khác vào."

"Con của tớ là giống lai của Ý và Nga, có giấy chứng nhận cha mẹ là huyết thống thuần khiết, một con ba trăm nghìn won, ba con chín trăm nghìn won, so với mấy con chim bông hoa hay tranh vẽ bên ngoài thị trường là một đẳng cấp khác, tự giải quyết cho tốt."

"..."

Một con cá vàng ba trăm nghìn won, lão tử mà tin ngươi...này mẹ nó còn có cả công nhận huyết thống hay lai tạp, so sánh với mấy con cá cảnh bán ven đường năm đồng một con nuôi trong ao ở Đại Hàn có gì khác nhau?

Nếu người khác nói lời này, Min-seok chắc chắn sẽ dùng cửa kẹp đầu hắn lại cho tỉnh táo, nhưng đây là Lee Min-hyung ăn một bữa lẩu cũng ra đến năm con số, cậu tin–

Nhi tử quý hơn hay một bữa lẩu quý hơn.

Đương nhiên là nhi tử quý.


Tuy rằng không rõ vì sao mình có thể so sánh thần kì như vậy, Min-seok vẫn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, một tay giữ chặt Bánh Mì dưới nách ôm nó lên, vẫy tay, thở dài: "Bánh ơi, nghe thấy không, con cá này tuy quý nhưng bẩn, chúng ta ngàn vạn lần không thể ăn."

Lee Min-hyung: "Cậu nói ai bẩn?"

Min-seok: "...Thật xin lỗi."

"Chú lùn, phương thức giáo dục của cậu có vấn đề–đồ vật không thể đụng vào thì cậu nói không thể đụng vào là được," Lee Min-hyung đem bể cá đặt ngay tại chỗ quân địch, "Không thể đụng vào, chứ không phải là khinh thường chạm vào."

"..."

"Thật lo lắng về sau con cậu sẽ bị cậu giáo dục thành dạng gì."

"Cậu như vậy thì cậu đến giáo dục là được," Min-seok ném con mèo ra, thuận miệng nói, "Tớ chỉ phụ trách nuôi, như vậy không phải càng sung sướng hay sao."

Nói xong cậu cũng không cảm thấy không đúng chỗ nào, mãi đến mấy giây sau cậu phát hiện ra toàn bộ trụ sở bao gồm cả Lee Min-hyung tất cả đều xoay đầu yên lặng nhìn cậu...Cậu sửng sốt: "Làm sao thế?"

"...Hai người các người xác định quan hệ đến bước muốn sinh một đứa nhỏ rồi hay sao?" Kim Jeong-gyun vẻ mặt tàn tạ, "Trước khi khi nói chúc mừng anh cảm thấy anh phải nhắc nhở hai người: Đội viên chiến đội T1 luôn luôn là cấm yêu đương."

Min-seok vừa định hỏi một đám đàn ông làm cách nào có thể yêu đương, nhưng mà câu nói đến miệng cậu liền giống như LeBlanc lên đến cấp 6 ở ra chiêu "Mô phỏng", những lời mình vừa nói như một cuộn phim chiếu lại trong đầu cậu một lần–

[GURIA] KHI EM MỈM CƯỜI CHUYỂN VERWhere stories live. Discover now