C91

1.1K 103 15
                                    

Khi Tống Nam Thời nghĩ đến khuôn mặt "Làm điều cầm thú với hắn cũng không lỗ" của Vân Chỉ Phong, tim nàng lỡ một nhịp.

Nàng cảm thấy mình hoặc là biến thái, hoặc là bị trúng độc thật.

Đương nhiên, xuất phát từ một người bình thường theo bản năng luôn tô điểm đẹp cho bản thân, nàng chắc chắn là không muốn thừa nhận mình biến thái.

Vì thế nàng đánh giá tám phần là mình trúng độc.

Nàng cảm thấy mình thật có lỗi với Vân Chỉ Phong, ngẩng đầu chột dạ nhìn về phía hắn.

Sau đó thì thấy mặt Vân Chỉ Phong dần đỏ lên trong yên lặng.

Tống Nam Thời: "???"

Ngươi đỏ mặt làm cái khỉ gì?

Sự căng thẳng và chột dạ trong lòng nàng lập tức tan hơn nửa, cạn lời nói: "... Ngươi còn sợ ta làm gì ngươi sao?"

Vân Chỉ Phong dừng một chút: "Nếu ngươi thật sự không nhịn được..."

Tống Nam Thời biết hắn sắp nói gì, một ánh mắt sắc bén lướt qua.

Sau đó nghe Vân Chỉ Phong cẩn thận nói: "Ta có thể trói ngươi lại giúp ngươi, tu vi ta cao hơn ngươi, chắc là có thể chế trụ được ngươi."

Tống Nam Thời: "..."

Có người độc thân hơn trăm năm không phải không có lý.

Nàng một lời khó nói hết nói: "Ngươi yên tâm, ta vẫn có chút tự chủ, sẽ không nhân cơ hội làm việc đồi bại với ngươi đâu."

Vân Chỉ Phong vừa nghe lời này của nàng, không hiểu sao có cảm giác nguy hiểm, lập tức giải thích: "Không phải, ý ta là..."

Hắn im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Loại chuyện này, nữ tử luôn là bên chịu thiệt nhiều hơn. Nếu như ngươi thật sự trúng độc, ý thức không rõ, ta dung túng ngươi không phải là giúp ngươi, mà là nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Việc nhân lúc cháy nhà mà hôi của, chính Vân mỗ cũng khinh thường, khi ngươi tỉnh táo lại cũng sẽ hận ta."

Tống Nam Thời lập tức cứng họng.

Nàng không hiểu sao hơi lúng túng, vì che giấu sự lúng túng này nên quay đầu đi, lẩm bẩm nói: "Cái gì mà nữ tử luôn chịu thiệt hơn chút, chẳng lẽ ta là loại người coi trọng trinh tiết hơn số mệnh à?"

Vân Chỉ Phong cười một cái, nhẹ giọng nói: "Ngươi không như thế, ngươi sẽ không để ý loại chuyện này, nhưng ngươi nhất định sẽ hận ta nhân cơ hội lừa ngươi."

Tống Nam Thời ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt hắn vẫn hồng, ánh mắt nhìn nàng cũng coi như không trong sạch, nhưng lại không mang theo một tia dâm tà, mà là một tia khao khát không tự chủ được kiềm chế bên trong.

Đối diện với ánh mắt như vậy, Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy phản ứng đầu tiên sau khi biết mình có khả năng trúng độc chính là có suy nghĩ "Làm chuyện cầm thú" với Vân Chỉ Phong cũng không tồi thật sự xấu xa.

Nàng im lặng một lát, đột nhiên giơ tay vỗ vỗ bờ vai hắn, ngập ngừng nói: "Tóm lại... nam tử ở bên ngoài cũng cần phải bảo vệ bản thân."

Trừ Tôi Ra, Tất Cả Đều Là Vai Chínhحيث تعيش القصص. اكتشف الآن