CHƯƠNG 207

25 4 0
                                    

Suy nghĩ này của nàng vừa vặn đáp trúng tim đen của Đông Phương Tầm Tuyết, nghĩ tới nghĩ lui nếu nàng không thú được tiểu ngốc nha đầu này sẽ bị tứ hoàng tỷ cướp đi mất. Vừa nghĩ đến cảnh tiểu ngốc gả vào Thanh Thân vương phủ, Đông Phương Tầm Tuyết liền sợ đến đổ một đầu mồ hôi lạnh, trong lòng gấp gáp như đứng trên đống lửa.

Là cô nương đã phát tình Phó Tuyệt Ca dĩ nhiên biết phải hầu hạ phu quân như thế nào. Trong khi cùng bát gia hôn môi, tay Phó Tuyệt Ca từ từ tiếp cận hạ khố lúng túng giải khai, bàn chân nhỏ nhắn như có như không cọ xát hai bên đùi. Đáp lại nàng là tiếng hít thở gấp gáp của bát lang, trong lòng nổi lên nho nhỏ đắc ý, bát lang căn bản không chống lại nổi tin tức tố của nàng.

"Tiểu ngốc."

Đông Phương Tầm Tuyết ồ ồ thở dốc, một phát bắt lấy hai chân Phó Tuyệt Ca vắt lên eo, bàn tay thon dài tinh tế đặt trên ngực nhịp nhàng xoa nắn. Từ trên nhìn xuống tiểu ngốc ngượng ngùng giấu mặt trong gối, cự vật bên dưới rục rịch muốn hành động nhưng tia lý trí còn lại nhắc nhở nàng không được manh động kẻo làm bị thương tiểu ngốc. Nụ hôn nóng rực ẩm ướt kéo đến trực ngực, mê ly ngắm nhìn tiểu hồng đậu duyên dáng rung động trước nhịp điệu xoa nắn của bản thân.

Tiểu ngốc nhà nàng từ đầu đến chân xinh đẹp động lòng người, một cái liếc mắt đã đủ chấn động giang san.

Phó Tuyệt Ca bị liếm bị cắn đến cả người không thoải mái, khó chịu giãy dụa hai chân, không hề phát hiện mật huyệt bên dưới vì tin tức tố của bát gia mà tiết ra một ít thuỷ dịch. Cơ thể quân quý rất thành thực, trước tước quý cường đại hoặc trước người mình thích tuyến thể sẽ không thể kiềm chế được mà bài bố dâm dịch cầu hoan. Phó Tuyệt Ca ở điểm này khống chế rất tốt, nàng vì bát gia mỗi lần tiếp xúc với tước quý đều đứng rất xa. May mắn bát gia tin tức tố nồng đậm hơn người nên nàng cũng khó vì tin tức tố của kẻ khác mà thất thố.

Lồng ngực nóng như lửa đốt chỉ muốn nhanh nhanh thực hiện bước tiếp theo, Phó Tuyệt Ca vung vẩy hai chân nhích người xuống một chút để hai bộ vị nóng hổi ướt át chạm vào nhau.

Bát gia lập tức giật nảy người, đáy mắt toàn bộ đều là dục vọng nóng rực, môi mỏng mím chặt nén tiếng thở dốc sảng khoái. Đông Phương Tầm Tuyết đặt tay xuống dưới sờ thử, quả nhiên đã ướt không chịu nổi, tiểu ngốc thoạt nhìn thiên chân ngốc nghếch nhưng thân thể vẫn rất thành thực nha. Động tác tay dần trở nên ám muội, ở bên ngoài nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve không bao lâu bàn tay bắt đầu dinh dính ẩm ướt.

"Ưm, đừng..." Phó Tuyệt Ca sợ sệt rút hai chân lại, cả người co rúm thành một đoàn: "Bát lang ta đau, ngài đừng..."

"Xin lỗi, ta nhịn không được."

Đông Phương Tầm Tuyết thả chậm tốc độ, sờ một lúc hoa châu đã đỏ tấy sưng to, tiểu ngốc không quen với kích thích mới lạ này bắt đầu giãy dụa tìm cách trốn thoát. Nhưng không làm ướt đủ tiểu ngốc sẽ rất đau, Đông Phương Tầm Tuyết nghĩ ngợi một hồi không chút do dự cúi đầu liếm một ngụm lên tuyến thể.

Phó Tuyệt Ca sợ đến thất thanh kêu to: "Bát lang! Không được! Chỗ đó ưm... đừng a, ha bẩn!"

"Đừng căng thẳng, ta không muốn nàng đau."

[Bách Hợp][ABO Văn][Tự Viết] Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương HoaWhere stories live. Discover now