33.

198 28 0
                                    

Lúc Đới Manh tỉnh dậy hình như là 2 giờ chiều, cách giờ hẹn 5 tiếng đồng hồ nữa.

Cô nhìn Dụ Ngôn đang ngủ yên trong lòng mình, trái tim cô khẽ run lên vài nhịp.

Đã bao lâu rồi chị không được nhìn em như thế này? Đã bao lâu rồi chị mới được ôm em trong lòng mà suy nghĩ trăm ngàn thứ khác nhau? Đã bao lâu rồi chị mới lại như được sống...

Thời gian qua đối với cô thật sự rất khó khăn, ban đầu ngày nào cô cũng dùng rượu để sống cho qua ngày, bởi vì cô không còn chút niềm tin nào cho cuộc sống này nữa.

Lâu sau cô không biết vì cái gì, cô lại có niềm tin mãnh liệt rằng Dụ Ngôn kết hôn là vì bị bức ép chứ không phải nàng ấy tự nguyện. Vì đêm hôm đó... Nàng ấy đã ôm cô và khóc rất nhiều, vậy nên cô đã cố gắng tìm mọi cách để xin vào công ty của Lâm Khải làm việc và moi thông tin từ đó.

Tình yêu của cô dành cho Dụ Ngôn thật sự không có cách nào đong đếm được, cô chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ yêu một ai nhiều đến như thế.

Dụ Ngôn... Chị thật sự không thể thiếu em...

Nằm suy nghĩ một lúc lâu, Đới Manh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi cái nằm gối đầu của Dụ Ngôn, chầm chậm đặt nàng ấy nằm lên gối, sau đó vào tắm rửa thay đồ.

Xong xuôi, Đới Manh khẽ kéo cửa đi ra ngoài ban công rồi đóng cửa lại, bấm gọi điện cho ai đó, khẽ nói: "3 tiếng nữa bắt đầu hành động."

Đầu bên kia nghe thấy và tiếp nhận, nói: "Đã rõ."

Đới Manh tắt máy, cô lại nhìn ra phía xa xăm kia, khẽ thở dài.

Cô đứng đó một lúc lâu, không biết là đang nghĩ cái gì, chỉ là cảm nhận được có người từ phía sau ôm thật chặt lấy mình, mềm mại lại ấm áp.

"Chị đang làm gì ở đây?" Dụ Ngôn khẽ hỏi.

Đới Manh mỉm cười, khẽ xoay người lại, tựa người lên lan can của ban công rồi ôm Dụ Ngôn vào lòng, nói: "Chị ngắm cảnh một chút, làm em tỉnh sao?"

Dụ Ngôn ngoan ngoãn lắc đầu, nói: "Tìm chị không thấy nên tỉnh."

Đới Manh cười cười, không có đáp lời nàng ấy.

Dụ Ngôn vỗ vỗ nhẹ lên tấm lưng của Đới Manh, nói: "Chị có sợ không?"

Đới Manh hỏi lại: "Sợ gì chứ?"

Dụ Ngôn: "Thì sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó..."

Đới Manh bật cười, thật nhẹ nhàng mà nói: "Chị không sợ, em tin chị không?"

Dụ Ngôn gật đầu, nói: "Em tin chị."

Hai người tâm tình một lúc lâu, lâu sau nghe thấy tiếng gọi: "Dụ Ngôn!" từ ở phía dưới sân.

Cả hai giật mình xoay người lại, là ông Dụ.

Dụ Ngôn vội vàng rời khỏi vòng tay của Đới Manh, lắp bắp nói: "Ba... làm gì ở đó...?"

Chuyện gì đến cũng đã đến, cái ngày mà chuyện của hai người bị phanh phui ra bên ngoài.

Hai người bị gọi xuống phòng khách nói chuyện.

[Đới Ngôn] [Hoàn] Yêu emWhere stories live. Discover now