[HiiNako] How you call my name (3)

57 8 0
                                    


Mùa đông ở Hàn lạnh hơn ở Nhật nhiều. Hitomi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở một đất nước mà có thể xuống tới nhiệt độ âm cả. Dù có trùm mấy lớp chăn thì người em vẫn cứ là run bần bật.

Hitomi đã hoàn thành bài tập tiếng Hàn ngay trước giờ ăn tối và tận hưởng bữa ăn ấm áp với các thành viên còn ở lại ký túc xá. Dù rằng họ đang thực hiện nghiêm lệnh không xuất hiện trước công chúng (ký túc xá hiện tại là nơi an toàn nhất đối với họ), một vài thành viên vẫn lén lút ra ngoài vào tối muộn hoặc sáng sớm dưới sự cho phép của quản lý.

Về phần Hitomi, kể cả là bình thường thì em cũng ít khi ra ngoài - không thể thoải mái xuất hiện ở nơi công cộng mà cũng chẳng có bạn bè hay gia đình để đi thăm ở Hàn Quốc.

Ý nghĩ đó cùng với việc bị mắc kẹt lại ở ký túc xá khiến tâm trạng em chùng xuống. Những suy nghĩ tiêu cực mà em đã cố gắng lờ đi từ lâu dạo gần đây lại xuất hiện thường xuyên hơn.

Ngày hôm nay, cảm giác chạnh lòng lại đặc biệt dữ dội khi em lướt tin nhắn trên điện thoại. Ba mẹ đang bàn về việc dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị cho năm mới. Nó khiến Hitomi nghĩ đến việc nếu em có ở nhà, hẳn là em cũng sẽ đang dọn dẹp và giúp mẹ nấu những món ăn thật ngon để cả gia đình có thể cùng thưởng thức vào ngày lễ đầu năm.

Nhưng đáng tiếc thay, em lại đang ở Hàn Quốc, bị giam lỏng trong ký túc xá.

Dòng tin nhắn cuối cùng từ ba mẹ khiến tim em thắt lại.

Cẩn thận và giữ gìn sức khỏe nhé, hãy nhớ rằng ba mẹ vẫn luôn ủng hộ cho con từ quê nhà.

Nước mắt em chực trào, có quá nhiều cảm xúc đột nhiên ập đến, nên Hitomi gần như chẳng hề nghe thấy tiếng gõ cửa và âm thanh gọi tên em.

Mãi cho đến khi có bàn tay dịu dàng đặt lên vai, Hitomi mới giật mình xoay người dưới tấm chăn lớn và nhận ra trong phòng em có người.

"Hii-chan?"

Nako nhìn em, vẻ ngơ ngác hiện trên gương mặt.

Những giọt nước mắt rõ là chẳng thể giấu được, nhất là khi chúng vẫn còn nóng hổi từ lời nhắc nhở đau thương về tình hình của họ hiện tại. "Nako-chan..." Em nấc nhẹ, cố gắng kiềm lại sự xúc động.

Bình thường thì Nako sẽ mau miệng nói gì đó, hỏi liệu mọi chuyện vẫn ổn chứ, nhưng hôm nay, mọi thứ đều im lặng đến bất ngờ. Hitomi cắn môi ngước nhìn cô bạn.

"Nako-chan..." Em lặp lại, gần như là khẩn cầu cô bạn không nói hay kể với ai về tình trạng của em. Hitomi không muốn mọi người lo lắng, mỗi người bọn họ đều đã có một gánh nặng riêng trong lòng ở cái thời điểm khó khăn này rồi.

Nako ngồi xuống bên giường, đôi bàn tay hơi múp ôm lấy gương mặt em.

"Hitomi."

So với các thành viên khác, có cái gì đó ở cách Nako gọi tên em, mang lại cảm giác thật đặc biệt (trừ Sakura, con người đó hiếm có khi nào gọi đầy đủ tên em lắm). Các thành viên là bởi vì, ờm, họ là người ngoại quốc, cách họ nhấn nhá ở vài âm tiết sẽ không thể giống được với người bản xứ. Nhưng khi là Nako gọi, cảm giác rất... tự nhiên.

Trans | IZ - Short fic collectionDonde viven las historias. Descúbrelo ahora