[Ssambbang] Thần chết và Kẻ xóa tên (9)

65 9 0
                                    


Chương 9: Thỉnh cầu cuối cùng

Hitomi dừng bản nhạc đang phát trên điện thoại – Rossini's Cat Duet – khi có tiếng 'póc' nhẹ vang lên từ phía sau. Trước mặt em là những cục khăn giấy vo tròn, và trang youtube với dòng chữ video mèo hài hước trên thanh tìm kiếm.

Em dỏng tai lắng nghe, cảm giác quái lạ khi không gian xung quanh hoàn toàn im ắng, không có giọng nói vang to như sấm dội hay tiếng hét cáo buộc chói tai. Nhưng gáy em lại nóng ran, buộc Hitomi phải chịu khuất phục bởi sự tò mò sau một thoáng hồi hộp.

Em quay người lại, thở phào khi nhìn thấy vị khách không mời quen thuộc đứng cách đó vài mét.

"Tôi còn tưởng tiếng 'póc' là do tôi nghe lầm chứ." Em nói, giờ đã có thể nhìn rõ bóng dáng của Thần Chết. "Chị lúc nào cũng xuất hiện một cách ồn ào, cái kiểu im lặng này lại thành ra đáng sợ đấy."

Trong một thoáng, Thần Chết Cáu Kỉnh không nói gì. Hitomi nhíu mày, vắt óc suy nghĩ không biết lí do gì lại dẫn đến cuộc ghé thăm kì quái này, nhất là khi em chưa hề thay đổi số mệnh của ai- À.

Ông trời quả thật rất biết cách trêu đùa với lòng người mà.

"Chị đã- đưa tiễn cậu ấy?"

Thần Chết cuối cùng cũng nhìn vào mắt em, và Hitomi thật sự chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu như vậy từ cái người lúc nào cũng tỏ ra hằn học. Là một thứ gì đó khác, không phải tức giận, cũng không phải khó chịu, hay chán ghét. Hitomi không biết nên cảm thấy như thế nào về điều này nữa.

"Tên cô gái ấy là Kim Nayoung?" Thần Chết hỏi – tông giọng mềm mỏng mà Hitomi chưa từng nghe qua bao giờ.

Bụng em quặn thắt, nhưng rồi em vẫn khẽ gật đầu.

"Cô ấy nhờ tôi nói với em là cô ấy ổn, và rằng không cần lo lắng quá đâu."

Cảm giác đau còn buốt nhói hơn, và Hitomi đã quá mệt mỏi để có thể cảm nhận bất cứ điều gì khác. Em cứ nghĩ mình đau đủ rồi, nhưng có vẻ như em đã sai – bởi vì cổ họng em lại muốn nghẹn, và em cúi gằm mặt, tay nắm chặt gấu quần để ngăn cho nước mắt không một lần nữa tuôn rơi.

"Chúng tôi đã nói về em, cũng kha khá chuyện." Thần Chết cất lời. "Và cô ấy nói cô ấy rất trân trọng em. Tiếc nuối vì ngày ấy phải chia xa. Biết ơn vì đã có thể tìm lại em, dù chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn."

Đôi vai nhỏ bé của Hitomi run bần bật. Nước mắt ấm nóng lăn dài trên gò má, tiếng nấc ngày một rõ ràng và đến một lúc, Chaewon còn sợ em không thở được nữa mất.

"Cô ấy nhờ tôi nói với em rằng, không sao đâu. Rằng giờ đây cô ấy đã được bình yên, và mong rằng em cũng sẽ tìm thấy được bình yên của riêng mình, một ngày nào đó. Hy vọng là sẽ sớm thôi."

Hitomi bật ra tiếng rên khẽ. Cảm giác tội lỗi mà em đã cố gắng đè nén bấy lâu chực trào dưới lớp vỏ bọc của nước mắt, những tiếng nấc nghẹn ngào, và những tiếng ho thắt lòng. Hình ảnh của Nayoung, những câu đùa còn bỏ ngỏ, những tin nhắn không bao giờ được gửi đi, những cảm xúc mãi chôn giấu trong lòng, những nỗi nhớ hoài không dứt và những lời xin lỗi chưa được nói ra – như cơn mưa lớn một trận ào xuống nhấn chìm em.

Trans | IZ - Short fic collectionWhere stories live. Discover now