[41] Kinh đô xưa cũ, đế vương suy tàn

42 3 0
                                    

Ngày mùng bốn tháng mười, Hoàng Vũ đánh hạ thành Nha. Thành bị phá, tướng thủ thành Thác Bạt Hoằng tự vẫn mà chết.

Ngày mùng sáu tháng mười, đại quân Hoàng Triều vây Nam đô.

Ngày mùng bảy tháng mười, Nam vương mặc áo vải ra khỏi thành, dâng lên tấm lệnh chí tôn của Nam quốc "Huyền Mặc lệnh", cúi đầu xưng thần với Hoàng quốc.

Ngày tám tháng mười, Hoàng Triều ban tước vị "Nam Thành hầu" cho Nam vương, đồng thời sai người "hộ tống" Nam hầu cùng với bốn trăm nhân thân phủ hầu trở về Hoàng quốc để an bài. Quân sư Liễu Vũ Sinh của Hoa quốc chủ động chờ lệnh.

Tại Đế Đô, ba trăm bảy mươi hai năm trước, Thủy đế xưng đế nơi đây, dựng cung điện xây tường thành, phong văn thần thưởng võ tướng, chiếu cáo thiên hạ Đế Quốc Đông Triều được thành lập, mở ra một trang huy hoàng tráng lệ của Đế Quốc Đông Triều. Hơn ba trăm năm trôi qua, Đế đô tựa như một con hùng sư nhìn xuống toàn bộ lãnh thổ Trung Nguyên, uy nghiêm cùng khí phách, phú quý cùng hoa lệ, quyền lợi cùng mưu kế, xa xỉ cùng hoang hoại, giữa nơi phồn hoa gấm vóc, giữa nơi sương thu cỏ dại. Trải qua trăm năm bể dâu, cho tới nay, nó chỉ còn là một tòa thành đô cổ kính đượm vẻ già nua, cái vẻ huy hoàng cùng tráng lệ xưa kia đã bị một thứ gọi là dòng sông thời gian chầm chậm gột rửa, có khi ở một góc tường hồng nơi cung điện, ở một khoảnh lá tía nơi ngự viên, ở nơi sương gió đầy châu ngọc, giữa tiếng sênh ca thâu đêm, còn có thể tìm thấy chút hào hoa phong nhã xưa cũ.

Hoàng cung Đế Đô, cung Định Thao.

"Cựu thần tham kiến bệ hạ!"

Âm thanh sang sảng như tiếng rống vang lên, trong thư phòng phía nam cung Định Thao, một lão tướng tóc bạc trắng cung kính hành lễ với người đàn ông vận thường phục sắc tím đậm đang tập trung vẽ tranh trước bàn.

"Ừ, Đông tướng quân tới đây, xin hãy mau mau đứng lên." Người đàn ông đang vẽ tranh ra hiệu cho nội thị hầu hạ bên cạnh nâng lão tướng quân đang quỳ trên mặt đất.

"Tạ ơn bệ hạ!" Lão tướng quân ấy thế mà lại không cần người đỡ dậy, không mất chút sức nào tự mình đứng lên, động tác đơn giản như thế, lại được thực hiện vô cùng thoải mái nhanh nhẹn.

Vị lão tướng quân này là đại tướng quân Đông Thù Phóng được sắc phong Kí An hầu, đứng vào hàng đại tướng quân của Đế quốc Đông Triều. Tại nơi quần hùng cát cứ cấu xé nhau, giữa loạn thế phân tranh không ngừng nghỉ, ông ta lại chỉ trung thành tận tâm bảo vệ hoàng thất Đông Triều, mười năm như một! Dẫu tuổi đã quá lục tuần, thế nhưng nhìn từ vẻ bề ngoài, ngoại trừ mái đầu bạc pha sương, ông trông như người tráng niên mới ngoài bốn mươi, mặt vuông chữ quốc ngay thẳng tựa đao khắc, mày rậm ngang chữ nhất như nét mực đậm họa thành, vóc người cao lớn tráng kiện, tựa như phất tay một cái là tạo nên khí thế đánh bạt ngàn cân, mỗi một người khi nhìn thấy ông ta thì suy nghĩ nổi lên trong lòng hoàn toàn là: người này hẳn phải là một vị đại tướng quân!

"Ái khanh tới vừa lúc, nhìn xem bức "Hoa dưới trăng" này trẫm vẽ thế nào?" Nam tử áo tím bừng bừng hứng thú chỉ vào tác phẩm gần như hoàn thiện ở trên bàn. Người đó là hoàng đế của Đế quốc Đông Triều hiện nay – Kì đế, tuổi chừng ngoài bốn mươi, dáng người trung bình, mặt trắng râu thưa, thần thái không mang khí phách của bậc đế giả, lại mang tư thái nho nhã của một vị học giả.

THẢ THÍ THIÊN HẠWhere stories live. Discover now