4. Chiếc sịp bị mất

1K 89 2
                                    


Tập huấn ngày thứ tư, ông mặt trời vẫn lớn như vậy, cả sân thể dục thực im lặng, mọi người đều mặc đồng phục dứng dưới cái nắng như thiêu như đốt, không được cử động, chỉ có thể đứng thẳng tắp, đã đứng suốt hai tiếng đồng hồ. Nói là rèn luyện sức chịu đựng, nhưng hai đùi của Chung Quốc đều đau nhức, cậu muốn ngồi xổm xuống, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của giáo quan khiến cậu không dám nhúc nhích. Mồi hôi nhỏ giọt từ trên trán, đầu óc cậu bắt đầu quay cuồng .

Cứ như vậy qua một giờ, trước mắt Chung Quốc đã xuất hiện bóng đen, giống như bị say nắng, sắp ngất đến nơi. Cậu nghiêng đầu nhìn Tại Hưởng, muốn bước tập tễnh đến chỗ Tại Hưởng, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất: có ngất cũng phải ngất trước mặt Tại Hưởng, để hắn mang mình đến phòng y tế, vì tình bạn, vì song tính luyến, cố lên!

Chỉ có điều Chung Quốc vẫn không gắng gượng được, khi còn vài bước nữa, Chung Quốc liền đứng hết nổi. Một tên siêu cấp mập mạp ôm lấy Chung Quốc gầy yếu, hô to: "Báo cáo giáo quan, có người ngất rồi." Hơi thở từ cái miệng thối của tên béo này phun toàn bộ lên mặt Chung Quốc, Chung Quốc càng muốn hôn mê, cậu vươn tay cầu cứu Tại Hưởng, nhưng hắn chỉ đứng bên cạnh ánh mắt lạnh lùng nhìn Chung Quốc.

"Em mau đưa cậu ấy đến phòng y tế đi."

"Vâng."

Tên béo cõng Chung Quốc, bởi vì hắn ra nhiều mồ hôi, mùi mồ hôi nồng nặng trên người hắn thêm một lần tập kích lỗ mũi của Chung Quốc. Cậu còn chưa kịp giãy dụa, lần này hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Chờ Chung Quốc tỉnh lại, đã thấy mình nằm trên giường ở phòng y tế. Xem đồng hồ, giờ là buổi chiều, không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy .

Lí Minh mang theo túi cơm tiêu sái mà đến, ném lên giường: "Sướng nhá, ngủ đã rồi đi.".

Chung Quốc cầm túi cơm ăn đến lang thôn hổ yết, miệng nhai nhồm nhoàm hỏi Lí Minh: "Sao cậu lại tới đây?"

"Vừa đến giờ nghỉ, nhớ đến cậu còn chưa ăn cơm, liền đi mua cầm đến cho cậu, giáo quan có dặn, cậu có thể nghỉ đến hết buổi chiều, nhưng buổi tối vẫn phải đến."

Tới tối, Chung Quốc tinh thần đã ổn định hơn nhiều. Thừa dịp bóng đêm, Chung Quốc trộm đổi đến đứng đằng sau Tại Hưởng .

"Êh, đồng học, là tôi Chung Quốc, tôi ở phía sau cậu."

Tại Hưởng liếc mắt xem thường .

"Sao ban nãy cậu không giúp tôi, uổng công tôi tặng cậu một lọ kem chống nắng." Chung Quốc kề sát vào Tại Hưởng nhỏ giọng nói .

"Tôi cứ tưởng rằng chúng ta đã là bạn bè? Cậu đối xử với bạn bè như vậy sao?"

Tại Hưởng giơ tay lên: "Giáo quan, bạn này không phải đứng sau em."

Giáo quan nhìn về phía Chung Quốc, hét lớn một tiếng, hơi cũng thật nhiều: "Sao cậu lại đứng ở đó, mau trở về. Không có ý thức đoàn đội gì cả, thấp thì phải đứng bên thấp."

Một câu của giáo quan, khiến cả đám người bị nội thương. Chung Quốc quay trở lại chỗ của mình, liếc nhìn Tại Hưởng, tâm lý của song tính luyến quả nhiên đủ đen tối —

___

Trước ngày duyệt binh, khi Chung Quốc đồng phục cùng sịp đều bị cởi ra vứt sang một bên, đợi đến lúc tắm xong, cậu kinh ngạc phát hiện quần sịp biến mất, tìm thế nào cũng không thấy, xông ra ngoài ồn ào với Lí Minh: "Lí Minh, cái tên tiểu tử nhà cậu có phải trộm sịp của tôi hay không?"

"Tớ trộm cái của nợ ấy của cậu làm khỉ gì, cậu nghĩ mông của mình làm bằng vàng chắc.".

"Thế sao lại không thấy đâu."

"Ai mà biết, hay vứt nhầm vào bồn cầu rồi."

"Không phải chứ."

Chuyện này còn khiến Chung Quốc xoắn xuýt đến tận ngày hôm sau, bất quá cảnh tượng duyệt binh hoành tráng khiến cậu rất nhanh quên mất, nói không kích động là nói dối, hôm nay Chung Quốc đặc biệt có tinh thần, hết thảy đều chuẩn bị tốt, dây giày cũng buộc thật chặt, đứng vào hàng ngũ. Giáo quan bắt đầu phát biểu: "Lần duyệt binh này sẽ là thành quả cố gắng của các em trong suốt tuần qua, tôi hy vọng mọi người chú trọng, giữ trạng thái tốt nhất, các em có tự tin không?"

"Có."

Lúc duyệt binh, đầu tiên sẽ đi vòng quanh sân thể dục, đến trước đài chủ tịch bắt đầu bước đi nghiêm. Trên đài chủ tịch đứng đầy người, lãnh đạo của trường cũng đến dự, giáo quan cũng có mặt trong đó. Khi đến phiên đám Chung Quốc, cậu vung chân thật là cao .

"Chào các đồng chí."

"Chào thủ trưởng."

Đúng lúc ấy, một vật bất minh từ trong ống quần của Chung Quốc bay ra ngoài, rơi xuống đất, Chung Quốc cả kinh, nhìn màu sắc và hoa văn, sao lại giống cái quần sịp bị mất hôm qua của mình thế nhỉ, thôi xong, không phải là sau khi tắm quần sịp mắc vào ống quần, mình lại không phát hiện ra đấy chứ. Phía sau truyền đến tiếng nín cười, chờ đội ngũ duyệt binh xong, chỉ còn lại cái quần sịp màu sắc chói lọi cô độc nằm trên mặt đất .

Chung Quốc đỏ mặt rời khỏi đội ngũ, hướng về phía đài chủ tịch xấu hổ cười cười, rồi quay lại nhặt thứ đó lên, nhét vào trong túi quần rồi vội vàng chạy về đơn vị. Cả đội đều cười nghiêng ngả, nam sinh đứng bên cạnh Chung Quốc cười đến chảy nước mắt, Chung Quốc trộm coi phản ứng của Tại Hưởng. Tại Hưởng vẫn diện vô biểu tình, hắn quay mặt sang một bên, tên ngốc!

Nghi thức duyệt binh trang nghiêm từ nay về sau đối với Chung Quốc không còn trang nghiêm được nữa .

Cậu trở thành trò cười cho mọi người .

Hiện tại duyệt binh đã xong, tập quân sự khiến rất nhiều bạn trẻ có cảm tình với giáo quan, so ra thì, tất cả tâm tư của Chung Quốc đều đặt vào việc làm thế nào trở thành bạn với Tại Hưởng, chưa kịp cùng giáo quan bồi dưỡng cảm tình .

Khi mọi người còn đang vui vẻ đưa tiễn giáo quan, Chung Quốc lại thấy may mắn vì tập quân sự rốt cuộc cũng kết thúc, cậu liếc nhìn Tại Hưởng đang muốn trở về phòng, liền bám theo: "Đồng học, đợi tôi với."

Chung Quốc chạy nhanh tới, sóng vai đi cùng Tại Hưởng. Một tuần ngắn ngủi phơi nắng Tại Hưởng đen đi không ít, nhưng càng khiến hắn thêm phần khí chất .

"Cậu đang nhớ tới giáo quan?" Chung Quốc hỏi .

"Không."

"Vậy cậu đang nghĩ tới tình bạn được bồi dưỡng của chúng ta trong lần tập quân sự này?".

"Lại càng không."

Chung Quốc trầm mặc, hai người cứ như vậy lẳng lặng tiêu sái mà đi, một lát sau, Tại Hưởng mở miệng: "Phía dưới của cậu hẳn rất mát đi." Khẩu khí châm chọc rõ ràng .

Chung Quốc sửng sốt, sau một lúc mới phản ứng lại, đẩy Tại Hưởng: "Cậu nói linh tinh gì vậy, cái vừa rơi ra ban nãy là do hôm qua bị vướng vào ống quần tôi không để ý, không phải cái hôm nay tôi mặc." Chung Quốc nghĩ, không phải tất cả mọi người đều hiểu nhầm đấy chứ, cậu hối hận muốn chết, lúc trước không nên cẩu thả như vậy .

Vừa dứt lời, hai người cũng đến trước cửa phòng .

Tại Hưởng lại bồi thêm một câu: "Còn là sói xám nữa chứ." Hắn nhắc tới chính là hoa văn in trên quần sịp, một cái mặt sói xám gian trá .

Nói xong liền đóng cửa lại, Chung Quốc ở bên ngoài đỏ mặt kêu lên: "Đó là mẹ mua cho tôi, không phải tôi mua, cậu để ý đến cái đó làm chi." Còn tưởng rằng Tại Hưởng căn bản không nhìn thấy, ai ngờ hắn lại trông thấy rõ rành rành .

Chung Quốc nghe được từ phòng Tại Hưởng truyền ra tiếng cười .

Cậu là nam tôi vẫn yêu 1Where stories live. Discover now