Chương 83

4.3K 250 32
                                    

Chuyện còn bi thảm hơn cả khi phải đi học lại sau khi kết thúc kỳ nghỉ lễ là gì? Đó là sau khi bạn và bạn trai của bạn mới làm xong việc người trưởng thành nên làm, eo vẫn còn nhức, lưng vẫn còn đau thì mai vẫn phải đi học.

Lạc Lâm Viễn tỉnh lại, nằm cử động trên giường, mặc dù cơ thể đã được vệ sinh sạch sẽ nhưng chỗ nào cũng đau, đau tới mức cậu không chịu được, tay nắm góc chăn nằm trên giường âm thầm rơi nước mắt, tuyệt vọng quá đi mất!

Du Hàn làm xong bữa sáng đi tới, thấy cậu khóc thì giật mình, còn chưa kịp hỏi han thì đã thấy công chúa nhỏ nhà họ Lạc vốn quen ăn diện chú trọng hình tượng đã khóc nổ bong bóng mũi, dùng giọng khàn đặc nức nở nói: "Em không muốn đi học..."

Du Hàn: "..." Anh là thủ phạm khiến Lạc Lâm Viễn khóc lóc không muốn đến trường, nhất thời cũng không biết có nên cười không, Tiểu Viễn của anh quá đáng yêu.
Du Hàn tiến tới dỗ người bế cậu ra khỏi chăn, Lạc Lâm Viễn vô lực đặt tay lên eo anh, cả người mềm oặt như cọng bún. Anh cầm khăn lau mặt cho cậu, lúc này Lạc Lâm Viễn mới hốt hoảng nhận ra mình vừa mất mặt như thế nào, vội vàng giành lấy khăn mặt, vệ sinh sạch sẽ rồi lại trốn vào trong chăn.

Lòng Du Hàn mềm nhũn, thế nhưng vẫn phải đi học, nếu không sau khi thi Đại học thì yêu xa thật à? Mặc dù anh có lòng tin với chính mình, nhưng anh càng muốn đặt Lạc Lâm Viễn vào nơi mình có thể để mắt tới hơn.

Từ đánh răng rửa mặt đến ăn sáng, gần như tất cả đều do Du Hàn ôm hết việc. Lạc Lâm Viễn trải qua đêm động phòng đầu tiên, khắp cả người đều viết đầy chữ Tui mệt mỏi tui không muốn động đậy, cứ thế ra sức làm nũng với anh.

Mãi đến khi Du Hàn mặc đồng phục cho cậu, thu dọn cẩn thận cặp sách cho hai người xong, Lạc Lâm Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định, nắm lấy ngón út anh, mắt cún con nhìn anh, nói: "Thật sự không thể xin nghỉ sao?"

Du Hàn nắm ngược tay cậu, "Không được, bảo bối ngoan, cố gắng lên lớp."

Được rồi, Lạc Lâm Viễn nghĩ thầm, lần sau có thể thử cho Du Hàn chịu một tối xem sao, để anh còn biết cảm giác sáng hôm sau còn muốn đi học nữa không. Nếu cậu mà làm top thì cũng có thể đàng hoàng đến trường được.

Đến trường rồi, nguyên cả tiết học, đương nhiên là tinh thần Lạc Lâm Viễn vẫn không tốt, lúc này hai quầng thâm mắt hiện lên, dáng vẻ túng dục quá độ. Phương Tiếu không để ý, bởi vì cậu ta cũng ngủ đến giữa trưa, vốn dĩ cũng không phải thanh niên nghiêm túc ngồi nghe giảng.

Đến trưa, Phương Tiếu đi ăn cơm với cậu, lúc này cậu ta mới nhận ra Lạc Lâm Viễn đứng ngồi không yên, chỉ thấy thằng bạn mình thay đổi tư thế liên tục, giống như thù ghét cái ghế kia kinh khủng.

Bông hoa Lạc yêu kiều ngày xưa tựa như bị mưa trút xuống, trở nên héo úa tàn phai. Thế nhưng Phương Tiếu không hề biết cơn mưa của đối phương mang họ Du, hồn nhiên hỏi: "Mày làm gì thế? Bị trĩ à?"

Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa muốn đánh người.

Đôi khi mấy tên trai thẳng chỉ ăn ngay nói thẳng thôi cũng có thể vô tình nói trúng một phần của sự thật, đã vậy Phương trai thẳng còn rất lắm điều, chỉ cảm thấy hôm nay Lạc Lâm Viễn gọi thức ăn ngoài quá thanh đạm, một cháo một miến, còn có vài phần bánh ngọt.

[FULL][ĐAM MỸ] Hàn Viễn - Trì Tổng TraWhere stories live. Discover now