Chương 32

3.2K 233 17
                                    

Lạc Lâm Viễn kì cọ da mình từ trên xuống dưới một lượt, cả người bị hấp hơi nóng nghi ngút mới hài lòng tắt nước.

Sau khi tắm rửa xong, cậu mới nhớ ra tiếp theo mình phải làm sao? Khăn tắm của khách sạn không phải loại dùng một lần, áo choàng tắm cũng vậy, quần áo của cậu đã cởi ra vứt trên sàn rồi, quần lót cũng không có, ngoài cửa còn có Du Hàn, bảo cậu trần truồng chạy ra gần như là bất khả thi.

Lạc Lâm Viễn cứng đờ người ra, ở yên trong phòng tắm, từng giọt nước trên cơ thể nhỏ tong tỏng xuống sàn, hơi nóng bên trong chậm rãi tản đi, không biết gió từ đâu luồn vào hong khô cơ thể ướt nhẹp nước của cậu đến hơi mát mẻ.

Lạc Lâm Viễn hơi hé cửa phòng tắm, thò đầu ra ngoài ngó nghiêng, muốn xem thử Du Hàn đang ở đâu. Ngoài cửa không có ai, Lạc Lâm Viễn lặng lẽ đóng cửa phòng tắm lại, định dùng khăn giấy lau khô nước trên người đã rồi tính tiếp.

Kết quả khăn giấy trong phòng tắm không đủ dùng, Lạc Lâm Viễn chửi thầm trong lòng, cái khách sạn cao cấp này ngay cả những vật dụng tất yếu cũng không chuẩn bị tốt, ỷ vào trong phòng không có ai, cậu tự nhiên đẩy cửa đi ra, dùng khăn giấy bên ngoài.

Cậu nghĩ Du Hàn đã rời đi rồi, thực ra lúc Du Hàn mới bước vào phòng, cậu đã nhìn ra được anh muốn đi cho nên mới vội vàng lao vào phòng tắm, cũng là một cách lừa mình dối người.

Không ngờ Du Hàn lại nhân lúc cậu tắm rửa bỏ đi, khiến cậu ngay cả cơ hội cản lại cũng không có.

Lạc Lâm Viễn lau nước trên người, nhìn đồng hồ treo trên mặt tường khách sạn, chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là sinh nhật của cậu sẽ hoàn toàn trôi qua. Cậu không ở nhà mà ở khách sạn, bên cạnh không có bất cứ ai, còn không có quần áo để mặc, ngay cả mỳ cũng không được ăn.

Ngay cả sinh nhật cậu mà Lâm Thư và Lạc Đình cũng không muốn giả vờ sống chung hòa bình với nhau.

Lạc Lâm Viễn cảm thấy cổ họng khó chịu, sống mũi cũng cay cay, nước mắt ầng ậc trong hốc mắt, sự tủi thân cứ thế dâng trào, dù sao trong phòng cũng không có ai cả, cậu không muốn khống chế cảm xúc nữa, nhỏ giọng khóc lóc, sụt sịt lau người.

Đột nhiên từ cửa ra vào vang lên tiếng lách cách, Du Hàn xách mấy túi nilon đẩy cửa vào, hai người đưa mắt nhìn nhau, một người trần như nhộng một người sững sờ.

Cuối cùng vẫn là Lạc Lâm Viễn sợ hãi kêu lên một tiếng, che háng trốn lên giường, lúc này cũng không quan tâm giường đơn có sạch sẽ không, cậu cứ thế xốc chiếc chăn mỏng dùng để trang trí bên ngoài quấn lên nửa thân dưới của mình, giống như chú ốc sên không còn mặt mũi nào để gặp người, co thành một đống trên giường, gắt gao vùi mặt mình vào.

Lạc Lâm Viễn cảm thấy vô cùng mất mặt, hận không thể nhảy xuống từ cửa sổ khách sạn.

Âm thanh Du Hàn đóng cửa vang lên, tiếng bước chân lọt vào tai cậu càng ngày càng gần, Du Hàn đi tới mép giường, giọng điệu bình tĩnh nói: "Quần áo của cậu tôi đưa cho khách sạn giặt rồi, mua cho cậu quần lót và khăn tắm dùng một lần đây, cậu dùng tạm trước đi."

[FULL][ĐAM MỸ] Hàn Viễn - Trì Tổng TraWhere stories live. Discover now