Chương 30

3.7K 237 16
                                    

Màn đêm dần buông xuống, từng ngọn đèn được thắp sáng rực lên. Trong nhà họ Lạc kẻ đến người đi, bên ngoài đã có rất nhiều chiếc xe sang trọng đỗ.

Trước khi khai tiệc, Lạc Đình dẫn Lạc Lâm Viễn lên đọc diễn văn và cắt bánh gato, sau đó cậu còn chưa ăn miếng cơm nào, phải làm nhân vật chính đi theo Lạc Đình, gặp được không ít chú bác. Không chỉ cần xã giao, hôm nay rất nhiều chú bác còn cố ý dẫn theo con gái mình hoặc thân thích là con gái theo, đa phần đều trạc tuổi với Lạc Lâm Viễn.

Cậu nghĩ thầm mình mới mười tám tuổi thôi, tuổi này đã phải xem mắt thì sớm quá, với lại cậu vừa chia tay, không có tinh lực để ứng phó với con gái nữa.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng bề ngoài cậu vẫn rất lễ phép, chỉ là thái độ không quá nhiệt tình.

Trong đó có một ông chú họ Trần có quan hệ khá thân thiết trong việc qua lại làm ăn với Lạc Đình, ông ta cười nói: "Anh cứ bắt con trai ở bên cạnh làm gì? Để cho mấy đứa trẻ tự chơi đi chứ."

Chú Trần gọi con gái mình tiến lên một bước, nói với Lạc Lâm Viễn: "Cháu còn nhớ con bé không? Hồi nhỏ hai đứa học chung trường đấy."

Lạc Lâm Viễn mở to mắt nghiêm túc quan sát ngoại hình cô gái, không có ấn tượng gì cả.

Lạc Đình vỗ vai cậu, "Dẫn con gái chú Trần đi ăn gì đi."

Lạc Lâm Viễn không thể làm gì khác là nói với cô gái: "Đi thôi."

Thật ra cậu cũng không thể chờ được nữa, muốn trốn khỏi cuộc xã giao như thế này. Cô gái này ngoan ngoãn đi theo sau Lạc Lâm Viễn, cậu nghĩ con gái chắc sẽ thích ăn đồ ngọt nên hỏi thử cô có muốn ăn bánh kem không, cô gái gật đầu đồng ý, cậu liền dẫn người tới bên bàn tráng miệng.

Không ngờ trùng hợp là Du Hàn lại đang phát bánh ở đây, cậu ngẩn người, cô gái phía sau nói với Du Hàn: "Tôi muốn bánh mousse socola."

Du Hàn vẫn tự nhiên tựa như không nhìn thấy Lạc Lâm Viễn trước mặt, đặt miếng bánh kem gọn gàng lên đĩa, còn vẽ thêm một bông hoa socola lên đĩa bánh kem, động tác nước chảy mây trôi, hình vẽ cũng rất tinh xảo.

Cô gái khẽ oa lên một tiếng rồi lại nhìn gương mặt Du Hàn, ánh mắt đã tăng thêm vẻ thích thú. Con gái tuổi này là dễ rung động nhất, với lại Du Hàn thật sự rất tuấn tú.

Nhưng rất nhanh, cô mới nhớ ra Lạc Lâm Viễn vẫn còn đang đứng bên cạnh mình, xấu hổ nghĩ không biết dáng vẻ mê trai vừa rồi của mình có bị cậu thấy không.

Nào ngờ Lạc Lâm Viễn hoàn toàn không chú ý tới cô mà chống bàn nói với Du Hàn: "Tôi cũng muốn một phần như vậy."

Du Hàn nhìn cậu, xếp nhanh một miếng bánh kem bơ dâu tây ra đĩa. Lạc Lâm Viễn nhìn chiếc đĩa được đưa ra trước mặt mình, "Sao của tôi không có hoa?"

Du Hàn nghe vậy mỉm cười, có vẻ như cười Lạc Lâm Viễn trẻ con, anh thu lại đĩa, dùng siro dâu tây vẽ lên đó một hình vẽ.

Lạc Lâm Viễn nhận lấy nhìn thử, Du Hàn không vẽ hoa cho cậu mà vẽ một cái vương miện, mà vương miện này còn có màu hồng phấn, chẳng có chút khí khái đàn ông gì cả.

[FULL][ĐAM MỸ] Hàn Viễn - Trì Tổng TraOù les histoires vivent. Découvrez maintenant