3. Bác sĩ trứng cút.

1.9K 214 13
                                    

"Làm lại báo cáo quý này rồi trình lên tôi gấp!"

Giật mình bởi thanh âm mạnh bạo vừa phát ra, nhìn lên mặt bàn là xấp giấy tờ dài ngoằng chữ. Lại nữa, thật lắm thứ chuyện phải giải quyết! Minjeong mệt đến điên đầu mất thôi!

Công việc ở công ty vốn đã bộn bề, nay sếp nhắc nhở, mai sếp càm ràm nghe mãi cũng chỉ thấy nặng người hơn.

Nhàm chán nằm dài ra bàn, Minjeong thầm than dạo này còn rõ lắm chuyện xui khiến tâm trạng em trở nên không tốt. Mấy hôm trước, không biết vũ trụ gửi tín hiệu tới Minjeong sai lệch thế nào lại khiến em nhất quyết lựa chọn váy trắng để đi làm dù trời mới chỉ tạm ngưng cơn mưa. Đang mải ngó ngang ngó dọc thì "vèo" một chiếc ô tô tải đi qua với tốc độ siêu nhanh bắn hết nước mưa ở vũng nước gần đó lên người Minjeong. Này thì váy trắng, báo hại Minjeong phải năn nỉ ỉ ôi bác tài rủ lòng thương đợi một chút để bản thân có thể thay đồ cho kịp giờ tới công ty. Nhớ đời, Minjeong lần sau nhất định phụ thuộc vào thời tiết mà lựa chọn trang phục. Hay có một hôm, khi đang thong dong tản bộ về nhà liền không chú ý giẫm phải đuôi của một chú chó. Nếu không phải chủ của chú chó đó kịp thời phát hiện sự việc thì có lẽ Minjeong đã sớm không còn lành lặn như bây giờ. Ừ thì, trong cái rủi cũng có cái may.

Nhìn vào cuốn lịch để bàn, nhanh thật hôm nay đã là thứ năm rồi, cố gắng một chút nữa thôi Minjeong ơi! Sắp tới sẽ được nghỉ lễ, nhất định phải tranh thủ nghỉ ngơi cho thật tốt.

Đối với một nhân viên văn phòng như Minjeong, những ngày nghỉ lễ nhiều khi có thể tùy ý nghỉ ngơi hay thăm thú đó đây. Còn đối với một bác sĩ như Jimin, nghe chừng không được "đãi ngộ" tốt như vậy. Với vô số lý do, số lượng bệnh nhân nhập viện trong dịp nghỉ lễ có khi còn nhiều hơn ngày thường. Thực ra, Jimin vẫn có thể tận dụng những ngày nghỉ lễ để nghỉ ngơi, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở khoảnh khắc nào đó trong ngày. Nói chung, vẫn là không thể tận hưởng trọn vẹn, nếu có nhu cầu thăm thú đây đó lại càng khó hơn.

---------

Minjeong thích ngủ, thậm chí có thể coi ngủ là kế hoạch "vĩ đại" nhất của em trong dịp nghỉ lễ này. Được nghỉ tới bốn ngày, Minjeong đã dành hết hai ngày đầu tiên cho việc xoay ngang xoay dọc trong chăn ấm nệm êm.

Cựa mình tỉnh dậy khi đã quá nửa đêm, Minjeong biết rõ đây là cái giá phải trả cho việc ngủ ngày liên tục. Vươn tay lấy chiếc điện thoại vẫn còn đang sáng màn hình nằm lăn lóc nơi góc giường, Minjeong thầm cảm thán về mức độ quan trọng của bản thân.

"Chà chà, có nhiều thông báo quá nha!"

Nụ cười của Minjeong bỗng chốc trở nên méo mó khi nhìn thấy hàng loạt thông báo tin nhắn từ chúc tụng vu vơ, hỏi han thừa thãi cho tới hẹn gặp đi chơi đến từ cái tên quen thuộc: Nicky. Tên này đối với Minjeong mà nói là thực phiền. Đồng ý chuyện Nicky thích Minjeong, nhưng đối với Minjeong, một chút cảm tình dành cho tên này cũng không có. Gặp tên này ở công ty thôi đã thấy phiền, nay tới nghỉ lễ ngủ lì trong phòng cũng không chịu buông tha nữa. Phiền quá phiền! Mệt quá mệt!

Một từ "không" được Minjeong nhanh chóng gửi đi chẳng cần tới thời gian suy nghĩ.

Ngưng lại thao tác khi nhìn thấy thông báo đến từ thư viện ảnh, tâm can Minjeong là có chút xao động. Ngày này năm trước..

[KarWin] Hai ba nămWhere stories live. Discover now