Chương 51

81 3 0
                                    

Gần đến buổi trưa, Kang Gary cáo từ. Song Ji Hyo tiễn anh xuống dưới nhà. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng hai người rất ngọt ngào, đồng thời lưu luyến không nỡ chia tay.

"Có gì... liên lạc sau." Song Ji Hyo vẫy tay tạm biệt Kang Gary.

Kang Gary túm tay cô, kéo cô vào lòng. Trên cầu thang nhiều người qua lại, Kang Gary cũng bất chấp, anh cúi đầu nhìn cô chăm chú: "Người nhà em rất tốt."

"Đó là lẽ dĩ nhiên."

Khóe mắt Kang Gary ẩn hiện ý cười: "Anh vừa nhắc qua với bố em, đến kỳ nghỉ quốc khánh em hãy theo anh về Bắc Kinh, gặp gia đình anh."

Song Ji Hyo ngước nhìn Kang Gary. Cô biết, anh có đề xuất này là theo phép lịch sự, bởi vì hôm nay anh đã gặp người nhà của cô.

"Hôm nay gặp ba và anh trai em là chuyện ngoài ý muốn, anh không cần để bụng. Chúng ta không cần thiết phải tiến nhanh như vậy."

Kang Gary cười: "Sớm hay muộn cũng như nhau cả thôi."

Mặt Song Ji Hyo nóng ran: "Còn mấy tháng nữa mới đến quốc khánh, tới lúc đó tính sau."

Thật ra Kang Gary cũng không vội, vì dù sao hai người mới chỉ bắt đầu mối quan hệ không bao lâu. Trước đó, anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện gặp phụ huynh.

Tuy nhiên, theo những gì anh được giáo dục từ nhỏ, anh đã cam kết trước mặt phụ huynh của đối phương, anh nên để cô nhận được sự đồng ý của các bậc trưởng bối nhà anh, thế mới là tôn trọng cô. Anh yêu cô, không muốn cô chịu thiệt thòi, dù chỉ là một chút.

***
Song Ji Hyo quay về nhà, Song Jin vào bếp bổ dưa hấu, để lại hai cha con ở phòng khách. Song Ji Hyo ngồi xuống cạnh bố cô: "Bố thấy thế nào ạ?"

Ông Song nở nụ cười hiền từ: "Một chàng trai rất tốt, nhạy bén lão luyện, chững chạc đứng đắn. Con mắt nhìn người của con tốt hơn Song Jin nhiều."

Song Ji Hyo còn chưa đáp lời, Song Jin ở trong bếp đã cất cao giọng: "Bố, bố cũng thiên vị quá đi. Con mới là con trai của bố. Hơn nữa bố mới gặp lần đầu, có cần thiết phải đánh giá cao như vậy không?"

Ba người đều cười. Ông Song lên tiếng, ngữ khí rất ôn hòa: "Anh trai con nói đúng, bố đánh giá cậu ta rất cao, nhưng đây cũng chỉ là ấn tượng đầu tiên. Có một điểm khiến bố lo nghĩ, đó là gia cảnh của cậu ta tương đối đặc thù. Xã hội Trung Quốc trước hết vẫn là xã hội quyền lực, kế tiếp mới là xã hội kinh tế. Mặc dù nhiều người không muốn thừa nhận, nhưng đúng là có một bộ phận nhỏ đang đứng trên đỉnh cao quyền lực của xã hội này.

Nếu một người từ nhỏ đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, từ nhỏ giành được nhiều thứ dễ dàng hơn người khác, trạng thái tâm lý của anh ta, con mắt nhìn của anh ta chắc chắn sẽ khác những người bình thường như chúng ta.

Song Ji Hyo, con học ngành tâm lý, chắc con biết rõ, hoàn cảnh trưởng thành của một người có ảnh hưởng đến tính cách và quan điểm sống của người đó. Bố sẽ không can thiệp vào chuyện của các con, nhưng bố hy vọng từ nay về sau, con nhất định phải cân nhắc kỹ càng, xem cậu ta có thể đối xử bình đẳng, tôn trọng, chung thủy và bảo vệ con hay không."

Song Ji Hyo ngẫm nghĩ, sau đó cô gật đầu: "Bây giờ con không thể chắc chắn, chúng con sẽ nắm tay đi đến tận cùng, bởi vì bất cứ tình cảm nào cũng có rủi ro. Nhưng ảnh hưởng của gia đình đối với anh ấy, không phải là vấn đề lớn. Bởi vì anh ấy đã sớm nhận thức ra điều này, nên anh ấy mới thi vào trưởng cảnh sát năm mười tám tuổi.

Bố, bố từng gặp bao nhiêu người thanh niên có thể từ bỏ cái bóng của ông cha, từ bỏ môi trường trưởng thành quen thuộc từ nhỏ, lựa chọn con đường chưa bao giờ đi qua ở độ tuổi đó? Hơn nữa, không phải bằng phương thức phản nghịch, chán chường hay tiêu cực, mà là phương thức tích cực, độc lập và kiên trì?"

Ánh mắt cô lóe lên tia dịu dàng: "Bố, anh ấy rất tốt. Về mặt xác suất, có lẽ cả đời này con chỉ có thể gặp một người đàn ông như anh ấy, con nhất định phải nắm chắc cơ hội."

Bố, anh trai, Kang Gary là châu ngọc sáng rực, dù là người mù mờ trong tình yêu, con cũng không nỡ bỏ lỡ anh ấy.

***
Buổi chiều, bố và anh trai ra về. Song Ji Hyo thu dọn nhà cửa rồi gọi điện cho Kang Gary.

Kang Gary đang cùng mấy người bạn đánh tennis ở trong khu chung cư. Bây giờ là lúc mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu xuống sân bóng trải cao su màu đỏ, chói lọi vô cùng. Nghe tiếng chuông điện thoại, Kang Gary gọi một người bạn chơi thay, còn anh đi sang một bên bắt máy.

"Bố và anh trai em đi rồi à?" Kang Gary cười hỏi.

"Vâng." Song Ji Hyo cũng mỉm cười. Hình như sau khi xảy ra quan hệ thân mật vào buổi tối hôm qua, cuộc trò chuyện của hai người có ý vị khác hẳn. Đó là sự quyến luyến chỉ người trong cuộc mới hiểu.

"Em ăn cơm chưa?" Kang Gary hỏi.

Song Ji Hyo trả lời: "Em vừa ăn rồi, còn anh?"

"Anh cũng ăn rồi."

Trầm mặc vài giây, Kang Gary cất giọng vô cùng dịu dàng: "... Còn đau không em?"

Song Ji Hyo ngây người, hai má ửng đỏ: "Ừ... em bình thường."

Kang Gary cười khẽ một tiếng, không nói tiếp. Thái độ của anh khiến Song Ji Hyo càng bối rối, cô nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Anh đang bận gì vậy?"

Kang Gary nhướng mắt nhìn sân bóng ở sau lưng: "Ji Hyo, hay là em đến đây đánh bóng với anh đi?"

***

[Chuyển Ver MondayCoupe] - Anh khỏi cần theo đuổiWhere stories live. Discover now