CHƯƠNG 69: TIỂU MỘNG MỘNG?

16.9K 308 5
                                    


  Chương 69: Tiểu Mộng Mộng? 

 Hàn Hạo Thần từ từ đi tới mở cửa nhìn cảnh tượng bên ngoài, nụ cười lẫn nữa lại gợi lên.

  "Không biết, chính là có cảm giác, nàng luôn có thể cho ta một loại cảm giác không giống nhau, rất kỳ lạ, cho đến bây giờ chưa từng như vậy. Thấy nàng vui mừng, hắn cũng không nhịn được vui mừng theo, thấy nàng mất hứng, hắn sẽ nghĩ biện pháp để cho nàng vui trở lại."

  "Vậy. . . . . . Nàng đối với ngươi cũng có cảm giác như thế sao?" 

 Hàn Hạo Thần tròng mắt buồn bã, sau đó cố nặn ra vẻ tươi cười nói:

  "Mặc kệ nàng có cảm giác này hay không, nàng cũng là nữ nhân của bổn vương."

  Hoa Thiên Sóc ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, không nhịn được bật cười: 

 "Ha ha ha, xem ra Vương Gia thật sự là động phàm tâm cũng động xuân tâm rồi." 

 Hắn biết Hàn Hạo Thần tâm tình bây giờ không tệ, cho nên cũng không nghi kỵ mà dùng ngôn ngữ nhạo báng, nhưng mà bọn hắn quan hệ từ nhỏ đã rất tốt, cho nên hai người không hề có khoảng cách giữ thần tử và hoàng tử, căn bản không hề có khúc mắc.

  "A? Bây giờ nàng đang làm gì?"

  Hoa Thiên Sóc thấy trong đình viện trước thư phòng, Lạc Tử Mộng cầm cá xẻng nhỏ đông đào bới tây đào bới, không nhịn được đặt câu hỏi. Hàn Hạo Thần lắc đầu bất đắc dĩ, cũng không biết hôm nay nàng muốn làm trò gì nữa, trên tay toàn là thuốc bôi mỡ, may mắn phỏng không nghiêm trọng, cho nên mới vui vẻ giống như bây giờ hoạt. Nhưng mà hắn chưa nhìn thấy nàng có lúc nào yên tĩnh, giống như vĩnh viễn không bao giờ tiêu hao hết sức lực. Hai người từ thư phòng đi ra ngoài đến phía sau lưng nàng, thấy nàng vừa đào vừa chỉ huy Liên Vân. 

 "Đào nửa ngày tại sao không có vậy? Liên Vân, ngươi đào nhanh lên một chút, nếu không nhanh, vương gia keo kiệt của các ngươi sẽ đi ra bây giờ."

  Nghe thấy biệt danh như vậy, Hoa Thiên Sóc lập tức đặt tay lên môi nỗ lực áp chế suy nghĩ tránh xúc động quá mà bật cười. Liên Vân nhưng cũng bị những hành động to gan của Lạc Tử Mộng mà lo sợ, vừa đào vừa nhẹ giọng hỏi: 

 "Lạc cô nương, hay là chúng ta đi đến chỗ khác đào, nếu như bị Vương Gia biết, nô tỳ sẽ bị trách phạt ."

 "Không được!" Lạc Tử Mộng quả quyết cự tuyệt: "Ngươi chưa từng nghe qua 'trong sách đều có Hoàng Kim Ốc (Vật quý), trong sách đều có Nhan Như Ngọc sao? Bên trong sách đều có hoàng kim, vậy thì ngoài thư phòng chắc hẳn khắp nơi đều là hoàng kim rồi? Nói không chừng ngay tại chỗ này." 

 Hàn Hạo Thần xạm mặt lại, thật không biết nữ nhân này làm sao có thể nghĩ ra vấn đề như vậy, chuyện ngây thơ như vậy mà nàng cũng có thể làm ra được, nhưng mà rất thú vị, nếu không cười lên tiếng, sợ rằng nội thương mất. Hắn đang muốn mở miệng, lại nghe được Lạc Tử Mộng nói thầm:

  "Thật là quỷ hẹp hòi, tại sao lại không chôn một ít bảo tàng ở đây? Không phải nói hoàng cung khắp nơi là hoàng kim sao? Vậy thì vương phủ chắc chắn cũng không kém mới đúng. . . . . . haIz, sớm biết như vậy lần trước ở trong hoàng cung nhìn mảnh đất có hoàng kim đó thêm nhiều lần nữa rồi, hại ta hiện tại eo mỏi lưng đau như thế này."

KHUYNH QUỐC TIỂU VƯƠNG PHI (HOÀN)Where stories live. Discover now