Chương 144: Cái đồ bạch nhãn lang

2.2K 157 8
                                    

Sau khi Thẩm Nịnh Nhược ăn cơm trưa liền chuẩn bị về nhà, lần này Khâu Dạng không nói muốn đi theo, mà là nói chính mình muốn ở nhà chỉnh ảnh, đã có một thời gian không đăng Weibo rồi.

Thẩm Nịnh Nhược biết Khâu Dạng bởi vì cảm thấy không tiện cùng với sợ lại kích thích đến quan hệ của chính mình và bố nên mới không đi, nhưng cô cũng không vạch trần Khâu Dạng, "ừm" một tiếng liền thò lại gần hôn hôn Khâu Dạng, lúc này mới xoay người rời đi.

Lần trước về Thẩm gia chính là sau kỳ nghỉ 1-5 kết thúc, lần này lại cách một tháng, nhưng đường về nhà tóm lại là không cho người xa lạ.

Có điều Thẩm gia này đã là mới, lúc trước Thẩm Nịnh Nhược học đại học, Thẩm Nguyên Khải liền đem đồ đạc trong nhà thay đổi một bộ, cuối cùng không còn chút hơi thở nào của mẹ Thẩm năm đó từng sống.

Sau đó số lần Thẩm Nịnh Nhược về nhà liền càng ít đi.

Sau khi Thẩm Nịnh Nhược gặp Thẩm Nguyên Khải ở bệnh viện lần trước, liền tìm cho Thẩm Nguyên Khải một người chăm sóc ông một ngày ba bữa cơm tên Gia Chính, hôm nay cô mới đến, tình cờ gặp được dì đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi, thấy Thẩm Nịnh Nhược dì ấy ngẩn người, sau đó cười nói: "Cô chính là Thẩm tiểu thư sao?"

"Đúng vậy."

"Dì vất vả rồi."

Dì Gia Chính vội vàng xua xua tay: "Không vất vả, vậy cô cứ bận, tôi đây liền trở về."

"Được."

Thẩm Nịnh Nhược đóng cửa lại, nhìn phòng khách trống vắng lạnh lẽo, tràn ra một tia thở dài, cô nhìn phía cửa phòng ngủ Thẩm Nguyên Khải, đi rót cho Thẩm Nguyên Khải ly nước trước, lúc này mới đi đến trước cửa phòng Thẩm Nguyên Khải.

Cô mím môi, nâng tay lên gõ cửa.

Bên trong truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Vào đi."

Thẩm Nịnh Nhược vặn nắm cửa đi vào trong, chỉ thấy Thẩm Nguyên Khải nhắm hai mắt dựa vào gối, đại khái ông nghĩ người vừa mới đi vào chính là Gia Chính, cũng chưa mở mắt ra liền nói: "Nếu không có việc gì thì đi về trước đi."

"Là con." Thẩm Nịnh Nhược đem ly nước đặt ở trên bàn, gọi đối phương một tiếng, "Bố."

Thẩm Nguyên Khải nghe thấy tiếng cô kia một cái chớp mắt liền mở mắt ra, nhưng lại nghĩ lần trước cãi nhau đến không thoải mái như vậy, lại nhanh chóng khép mí mắt, phát ra một cái âm tiết: "Ừm."

Thẩm Nịnh Nhược đi đến mép giường ông, điều khiến cô chú ý đến chính là cơm trưa đặt ở một bên.

Kết hợp giữa thịt, rau và súp nhìn trông rất ngon miệng, nhưng Thẩm Nguyên Khải chỉ ăn một chút.

Thẩm Nịnh Nhược lại mở miệng: "Sao lại không ăn cơm?"

"...... Không muốn ăn." Lúc này Thẩm Nguyên Khải mới nói chuyện, nhưng mắt ông vẫn nhắm.

Thẩm Nịnh Nhược kéo ghế dựa ngồi xuống: "Còn thấy ghê tởm sao ạ?"

"Ừm."

Thẩm Nịnh Nhược mày ninh lên: "Vậy hôm nay liền cùng con đi bệnh viện xem thử."

[BHTT] [EDIT - HOÀN] Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi - Nhất Chỉ Hoa Giáp TửWhere stories live. Discover now