Chương 16: Một nhóm buôn chuyện trong công ty liền bùng nổ

5.7K 407 26
                                    

Trước kia lúc còn đi học, lão sư nói rằng có một cách viết trong văn học gọi là nói quá aka khoa trương.

Thẩm Nịnh Nhược hiện tại liền rất khoa trương.

Bởi vì giường homestay là giường khung sắt nên phần cứng đầy đủ hết, hơn nữa nhìn còn rất mới, không biết bao lâu mới khiến nó sập xuống được.

Trừ khi khung sắt bị rỉ sét nếu không sẽ không bao giờ có khả năng.

Khâu Dạng nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, nhưng bộ dạng Thẩm Nịnh Nhược trông rất nghiêm túc, giống như đang hỏi ý kiến ​​​​của nàng vậy.

Còn hỏi "Em cảm thấy sao?"

"Tôi cảm thấy không bằng đem homestay đánh sập đi." Khâu Dạng thở ra một hơi, phải dùng ma pháp đánh bại ma pháp, "Mọi người chôn chung một chỗ luôn."

Đuôi lông mày Thẩm Nịnh Nhược giương lên, trầm ngâm vài giây, tựa hồ đã nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mở miệng cười đáp: "Vậy thì cái homestay này cũng quá tồi tàn rồi."

"Thế cái giường này làm bằng đậu phụ à?" Giọng điệu Khâu Dạng bình tĩnh trở lại, "Vậy sao chị không thử đụng vào xem có chết hay không?"

Lời Khâu Dạng nói rất rõ ràng, Thẩm Nịnh Nhược nghe hiểu lời nàng nói, chợt bật cười: "Xem ra khi con cừu nóng nảy cũng sẽ cắn người."

Khâu Dạng phớt lờ cô, tự mình đứng dậy đến một bên chỗ treo cầm quần áo ngủ, một câu "Tôi đi tắm rửa" cũng không thèm nói, liền đi vào phòng tắm.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, đè ép khóe môi dương lên xuống.

Cô biết chính mình đang nói cái gì làm cái gì.

Diêu Dao nói không sai, sau khi cô trở lại Vân Thành, tự nhiên sẽ không còn liên hệ gì với Khâu Dạng nữa, cho dù công ty của hai người đã hợp tác, nhưng mà cơ hội gặp mặt cũng không phải trăm phần trăm.

Thẩm Nịnh Nhược không có ý định tiếp tục liên lạc với Khâu Dạng, nhưng không thể không nói rằng cô vẫn cảm thấy cơ thể của Khâu Dạng rất đẹp và sở thích này khiến cô tự nghi ngờ chính mình.

Chẳng lẽ cô thật sự giống như lời Diêu Dao nói, chẳng lẽ cô vốn dĩ là cong sao? Nếu không, là một gái thẳng như cô, làm sao cô có thể động lòng với con gái được.

Nhưng cô cũng nhớ rất rõ cảm giác của mình về mối tình đầu với chàng trai mặc sơmi trắng.

Ôi, không đúng, đến cô cũng không rõ, cũng đã qua mười một năm rồi, cảm giác ấy đã sớm mơ hồ.

Thẩm Nịnh Nhược đứng tại chỗ, nhẹ nhàng mà phun ra một ngụm trọc khí.

Nếu cô không thể hiểu một điều gì đó, nghĩa là cô không muốn nghĩ về chúng, đây không phải là công việc.

Chỉ cần cô biết điểm dừng nằm ở đâu là được.

Dù sao kế hoạch ban đầu cũng không phải như vậy, cô chỉ là muốn quan sát tình trạng thất tình của Khâu Dạng, cũng không ngờ tới còn phải leo đến tận trên giường để quan sát.

Đêm nay ánh trăng tròn rất sáng, Thẩm Nịnh Nhược nói không sai, bên ngoài cửa sổ phòng nàng vừa lúc có thể thấy trời cao ánh trăng.

[BHTT] [EDIT - HOÀN] Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi - Nhất Chỉ Hoa Giáp TửWhere stories live. Discover now