Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng l...

Por AnhTuyetTrieuDuong

606K 24.1K 2.5K

Thể loại: cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù, ân oán hoàng tộc (Lê Sơ). Tác giả: Ánh Tuyết Triều Dương. (Nếu... Más

Phần mở đầu
Quyển I: KỲ DUYÊN - Chương 1: Gặp gỡ
Chương 2: Yên hoa vũ khúc
Chương 3: Lạc lối
Chương 4: Nhầm lẫn
Chương 5: Gây thù chuốc oán
Chương 6: Thanh Phục khu
Chương 7: Người lạ gặp trong đêm
Chương 8: Giam lỏng.
Chương 9: Quang Thục hoàng thái hậu
Chương 10: Thăm dò Thanh Ngọc (1)
Chương 11: Thần trộm Lê Khải Triều (1)
Chương 11: Thần trộm Lê Khải Triều (2)
Chương 11: Thần trộm Lê Khải Triều (3)
Tư liệu tham khảo.
Chương 12: Vu oan giá họa (1)
Chương 12: Vu oan giá họa (2).
Chương 13: Giả thần giả quỷ (1)
Chương 13: Giả thần giả quỷ (2)
Chương 13: Giả thần giả quỷ (3)
Chương 14: Rắn báo oán (1).
Chương 14: Rắn báo oán (2).
Chương 14: Rắn báo oán (3).
Chương 14: Rắn báo oán (4).
Chương 15: Thiếu nữ hiến kế (1)
Chương 15: Thiếu nữ hiến kế (2)
Chương 15: Thiếu nữ hiến kế (3)
Chương 15: Thiếu nữ hiến kế (4)
Tư liệu tham khảo.
Chương 16: Nguyễn sung nghi (1)
Chương 16: Nguyễn sung nghi (2)
Chương 16: Nguyễn sung nghi (3)
Chương 16: Nguyễn sung nghi (4)
Chương 17: Sóng gió bắt đầu (1)
Chương 17: Sóng gió bắt đầu (2)
Chương 17: Sóng gió bắt đầu (3)
Chương 17: Sóng gió bắt đầu (4)
Chương 18: Sứ thần Đại Minh (1)
Chương 18: Sứ thần Đại Minh (2)
Chương 18: Sứ thần Đại Minh (3)
Chương 18: Sứ thần Đại Minh (4)
Chương 19: Âm mưu ngoại quốc (1)
Chương 19: Âm mưu ngoại quốc (2)
Chương 19: Âm mưu ngoại quốc (3)
Chương 19: Âm mưu ngoại quốc (4)
NOTE
Chương 20: Chiếu tướng (1)
Chương 20: Chiếu tướng (2)
Chương 20: Chiếu tướng (3)
Chương 20: Chiếu tướng (4)
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh (1)
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh (2)
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh (3)
Chương 21: Cứ điểm của Đại Minh (4)
Tư liệu tham khảo.
Tâm sự của tác giả.
Chương 22: Nguyễn Trường Giang (1)
Chương 22: Nguyễn Trường Giang (2)
Chương 22: Nguyễn Trường Giang (3)
Chương 22: Nguyễn Trường Giang (4)
Chương 23: Tâm tư khó lường (1)
Chương 23: Tâm tư khó lường (2)
Chương 23: Tâm tư khó lường (3)
Chương 23: Tâm tư khó lường (4)
Chương 24: Phản đòn (1)
Chương 24: Phản đòn (2)
Chương 24: Phản đòn (3)
Chương 24: Phản đòn (4)
Quyển II: LƯU LẠC - Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai (1)
Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai(2).
Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai (3).
Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai (4).
Tản mạn.
Chương 26: Chị gái Phùng Diệm Quỳnh (1)
Chương 26: LChị gái Phùng Diệm Quỳnh(2)
Chương 26: Chị gái Phùng Diệm Quỳnh(3)
Chương 26: Chị gái Phùng Diệm Quỳnh (4)
Chương 27: Tương tàn (1)
Chương 27: Tương tàn (2)
Chương 27: Tương tàn (3)
Chương 27: Tương tàn (4)
Chương 28: Biến loạn trong lãnh cung (1)
Chương 28: Biến loạn trong lãnh cung (2)
Chương 28: Biến loạn trong lãnh cung (3).
Chương 28: Biến loạn trong lãnh cung (4)
Chương 29: Rừng thiêng nước độc (1)
Chương 29: Rừng thiêng nước độc (2)
Chương 29: Rừng thiêng nước độc (3)
Chương 29: Rừng thiêng nước độc (4).
Chương 30: Ngược lối (1)
Chương 30: Ngược lối (2)
Chương 30: Ngược lối (3)
Chương 30: Ngược lối (4)
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (1)
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (2)
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (3)
Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (4).
Chương 32: Gặp lại Trường Giang (1)
Chương 32: Gặp lại Trường Giang (2)
Chương 32: Gặp lại Trường Giang (3)
Chương 32: Gặp lại Trường Giang (4)
Cần bạn đọc góp ý
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo (1)
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo (2)
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo (3)
Chương 33: Chiếc vòng ngọc lục bảo (4)
Chương 34: Viên Diệp cư (1)
Chương 34: Viên Diệp cư (2)
Chương 34: Viên Diệp cư (3)
Chương 34: Viên Diệp cư (4)
Chương 35: Nhân tâm (1)
Chương 35: Nhân tâm (2)
Chương 35: Nhân tâm (3)
Chương 35: Nhân tâm (4)
Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (1)
Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (2)
Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (3)
Chương 36: Nỗi hận Lệ Chi (4)
NOTE!
Chương 37: Lâm Vũ Linh (1)
Chương 37: Lâm Vũ Linh (2)
Chương 37: Lâm Vũ Linh (3)
Chương 37: Lâm Vũ Linh (4)
Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ * (1)
Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ (2)
Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ (3)
Chương 38: Phong Vân kỳ sĩ (4)
Chương 39: Ai là ai (1)
Chương 39: Ai là ai (2)
Chương 39: Ai là ai (3)
Chương 39: Ai là ai (4)
Chương 40: Chạm mặt (1)
Chương 40: Chạm mặt (2)
Chương 40: Chạm mặt (3)
Chương 40: Chạm mặt (4)
Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch (1)
Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch (2)
Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch (3)
Chương 41: Mùa hoa tam giác mạch (4)
Chương 42: Thần y họ Từ (1)
Thân gửi độc giả Thiên Hạ Kỳ Duyên
Chương 42: Thần y họ Từ (2)
Chương 42: Thần y họ Từ (3)
Chương 42: Thần y họ Từ (4)
Chương 43: Lộ diện (1)
Chương 43: Lộ diện (2)
Chương 43: Lộ diện (3)
Chương 43: Lộ diện (4)
Chương 44: Tử thanh thiên (1)
Chương 44: Tử thanh thiên (2)
Chương 44: Tử thanh thiên (3)
Chương 44: Tử thanh thiên (4)
SOS
Chương 45: Vi hành (1)
Chương 45: Vi hành (2)
Chương 45: Vi hành (3)
Chương 45: Vi hành (4)
Quyển III: THÂN THẾ - Chương 46: Con trai Nguyễn Trãi (1)
Chương 46: Con trai Nguyễn Trãi (2)
Chương 46: Con trai Nguyễn Trãi (3)
Chương 46: Con trai Nguyễn Trãi (4)
Bàn luận
Chương 47: Mộng đẹp (1)
Chương 47: Mộng đẹp (2)
Chương 47: Mộng đẹp (3)
Chương 47: Mộng đẹp (4)
Chương 48: Cố nhân (1)
Chương 48: Cố nhân (2)
Chương 48: Cố nhân (3)
Chương 48: Cố nhân (4)
Chương 49: Hoa tàn, ngọc vỡ (1)
Chương 49: Hoa tàn, ngọc vỡ (2)
Chương 49: Hoa tàn, ngọc vỡ (3)
Chương 49: Hoa tàn, ngọc vỡ (4)
Chương 50: Độc tiễn
Thân gửi bạn đọc Thiên hạ kỳ duyên
Đừng bỏ qua bài viết này nếu bạn còn yêu thích THKD!
Lời nhắn
Chương 51: Nguyễn Nhã Liên (1)
Chương 51: Nguyễn Nhã Liên (2)
Chương 51: Nguyễn Nhã Liên (3)
Chương 51: Nguyễn Nhã Liên (4)
Chương 52: Họa âm (1)
Chương 52: Họa âm (2)
Chương 52: Họa âm (3)
Chương 52: Họa âm (4)
Chương 53: Thật - giả (1)
Chương 53: Thật - giả (2)
Chương 53: Thật - giả (3)

Chương 10: Thăm dò Thanh Ngọc (2)

4.9K 196 14
Por AnhTuyetTrieuDuong

Một giây sau đó, người ta nhìn thấy Nguyễn Hoàng Lan xoay người đứng thẳng dậy. Vì Triệu Bảo Khánh đang coi bờ vai của Hoàng Lan là cái nệm thịt để tựa vào nên khi nàng đột ngột đứng lên, Triệu Bảo Khánh trở tay không kịp, thế là ngã nhào về phía trước, ngã cả vào ấm trà mà Hoàng Lan đang uống dở. Ấm bị xô đổ, nước trà bắn ra tung tóe, vương lên cả trang phục của Triệu Bảo Khánh. Đám cung nữ phía sau nàng ta chợt im bặt.

"Nguyễn Hoàng Lan, ngươi... cô dám xô ngã ta?"

Triệu Bảo Khánh tru tréo hét lên rồi xách váy chạy về phía Hoàng Lan như thể quyết ăn thua đủ với nàng. Hoàng Lan khéo léo tránh sang một bên rồi nói:

"Tiệp dư nói sai rồi. Tôi nhường ghế lại cho cô, vì chân tay cô lóng ngóng nên đã va phải ấm trà, giờ cô lại bảo tôi đẩy cô là sao? Có ai ở đây nhìn thấy tôi đẩy cô không? Mà giả dụ nếu có điều ấy xảy ra thì người bị đẩy phải là tôi mới đúng. Tay của cô giữ vai tôi, tôi đẩy cô bằng cách nào?"

Hoàng Lan nói xong liền kéo tay Nguyệt Hằng rời khỏi thủy đình. Lúc đi ngang qua chỗ Triệu Bảo Khánh, nàng để ý thấy sắc mặt của nàng ta đang dần chuyển sang màu tím.

Triệu Bảo Khánh sẽ bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy ư?

Có lẽ là không...

Quả nhiên.

"Nếu còn muốn sống thì đứng lại cho ta!"

Một tiếng hét lanh lảnh đuổi theo Hoàng Lan xuống tận bậc thềm.

Hoàng Lan quay đầu lại, bình tĩnh chờ xem rốt cuộc Triệu Bảo Khánh lại muốn giở trò quỷ gì.

Triệu Bảo Khánh cười nhạt:

"Ta không nói cô. Ta đang nói ả cung nữ đi bên cạnh cô cơ!"

Trước khi bị phạt đến Thanh Phục khu, Nguyệt Hằng từng hầu hạ một vị tiệp dư họ Triệu. Người đó chính là Triệu Bảo Khánh!

Thấy Triệu Bảo Khánh nhắm vào Nguyệt Hằng, Hoàng Lan vội đứng chắn trước mặt. Nàng không tin Triệu Bảo Khánh dám vô cớ đánh người ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

"Nếu ta nhớ không nhầm thì ả cung nữ này vừa ngồi hóng mát ở đây thì phải?" Triệu Bảo Khánh trỏ thẳng tay vào Nguyệt Hằng. "Xưa nay chỉ có thái hậu, bệ hạ cùng phi tử mới được phép ngồi nghỉ chân ở thủy đình. Cô thì cũng thôi đi, nhưng còn ả ta thì sao? Ả là cái thá gì mà dám ngồi chễm chệ những chủ nhân khác trong cung?"

Nguyệt Hằng nào ngờ việc nhỏ ấy lại trở thành điều để Triệu Bảo Khánh bám dai như đỉa. Sắc mặt của nàng ta trở nên trắng bệch. Hoàng Lan thì chán nản thở dài. Việc gì phải sợ Triệu Bảo Khánh chứ? Loại người như nàng ta sớm muộn gì cũng tự rước nhục vào thân thôi. Giờ nàng chỉ muốn rời khỏi thủy đình chứ không phải đứng đây cãi nhau xem rốt cuộc ai đúng, ai sai.

Nghĩ vậy, Hoàng Lan liền kéo tay Nguyệt Hằng rồi xoay người bước tiếp. Triệu Bảo Khánh cũng chẳng chịu thua. Nàng ta vội vàng ra lệnh cho cung nhân ngăn Hoàng Lan lại. Giữa lúc hai bên đang giằng co thì một giọng nói khác lại chợt vang lên:

"Triệu tiệp dư, tiểu thư Hoàng Lan, hai người đang làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói vừa dứt, một người uyển chuyển cất bước vào thủy đình. Phía sau lưng nàng ta, Hoàng Lan nhận ra bóng áo xanh quen thuộc của Thái Thanh Ngọc.

Lê Tuyên Kiều thấy Triệu Bảo Khánh toàn thân ướt nhẹp nước trà thì rất muốn bật cười, nhưng cuối cùng, nàng ta nhanh chóng giấu nhẹm sự khinh miệt ấy đi rồi ung dung ngồi xuống ghế.

"Ta thấy hình như giữa hai người có chuyện hiểu nhầm thì phải?"

Ba chữ chuyện hiểu nhầm của Lê Tuyên Kiều tưởng nhẹ mà lại chọc đúng chỗ ngứa của Triệu Bảo Khánh. Nàng ta bắt đầu khóc lóc kể khổ, rằng Nguyễn Hoàng Lan đẩy nàng ta ngã ra sao, cung nữ của Nguyễn Hoàng Lan coi thường cung quy như thế nào. Trình độ dặm mắm thêm muối của Triệu Bảo Khánh thực sự quá tài tình, khiến Hoàng Lan nghe mà cứ ngỡ nàng ta đúng là nạn nhân thật. Nhưng Lê Tuyên Kiều lại không để ý lắm. Đợi Triệu Bảo Khánh kể lể xong, nàng ta quay sang hỏi Hoàng Lan:

"Tiểu thư Hoàng Lan, muốn công bằng thì phải nghe lời từ cả hai phía. Tiểu thư có gì muốn giải thích không?"

Hoàng Lan trầm tư nhìn Triệu Bảo Khánh.

"Đối với mấy loại người trơ trẽn thích ăn vạ, tôi không có gì để nói cả."

Cả thủy đình lập tức im lặng. Nguyễn Hoàng Lan mắng Triệu Bảo Khánh là loại người trơ trẽn?

Từ xưa đến nay, phi tử trong hậu cung có thể bóng gió nhau đôi ba câu, nhưng tuyệt nhiên chưa có ai dám mắng thẳng mặt đối phương như thế. Tức nước vỡ bờ, Triệu Bảo Khánh không nhịn nổi nữa, bèn tiện tay vớ lấy chén trà trên bàn rồi ném về phía Hoàng Lan. Hoàng Lan vội xoay người né tránh. Nào ngờ Lê Tuyên Kiều đứng ngay phía sau nàng. Hoàng Lan vừa né, chén trà liền bay thẳng về phía Lê Tuyên Kiều. Chỉ nghe boong một cái, Thanh Ngọc từ đâu xông tới chắn trước mặt Lê Tuyên Kiều, đồng thời một tay tóm gọn chén trà, động tác cực kì mau lẹ và chuẩn xác. Đến khi chén trà được đặt trở lại xuống bàn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Giờ thì Triệu Bảo Khánh mới là kẻ tái mặt.

Trong hậu cung, địa vị của Lê Tuyên Kiều cao hơn cô ả rất nhiều.

Triệu Bảo Khánh hoảng sợ quỳ sụp xuống:

"Lê tu dung, thần thiếp... thần thiếp chỉ lỡ tay thôi. Thần thiếp không dám vô lễ với tu dung đâu ạ."

Hoàng Lan có thể nhận ra ánh mắt chán ghét mà Lê Tuyên Kiều dành cho Triệu Bảo Khánh. Nhưng trái với suy nghĩ của nàng, mọi việc Lê Tuyên Kiều làm chỉ là mỉm cười hòa nhã rồi bước đến nâng đối phương dậy.

"Ta biết cô không cố ý. Nhưng Triệu tiệp dư à, đây là lần cuối cùng, từ giờ đừng để ta nghe thấy mấy chuyện ồn ào liên quan đến cô nữa."

"Dạ vâng." Triệu Bảo Khánh đáp còn nhanh hơn nghĩ.

"Về phần Tiểu thư Hoàng Lan..." Lê Tuyên Kiều mỉm cười nhìn Hoàng Lan. Nụ cười ấy thoạt trông vô cùng thân thiện, vậy mà chẳng hiểu sao lại khiến Hoàng Lan lạnh cả sống lưng. "Nàng ấy mới nhập cung nên chưa thể hiểu hết cung quy, nếu nàng ấy chỉ phạm phải sai lầm nhỏ thì có thể khoan thứ, tiệp dư thấy có phải không?"

Triệu Bảo Khánh gật như gà mổ thóc. Nàng ta còn có gan làm to chuyện nữa sao?

Chưa đầy một phút sau, người ta trông thấy vị tiệp dư họ Triệu nhăn nhó rời khỏi thủy đình. Trên trang phục của nàng ta, vệt nước trà vẫn còn chưa khô.

Khi trong thủy đình chỉ còn lại mấy người họ, Hoàng Lan mới nhún người hành lễ với Lê Tuyên Kiều:

"Chuyện lần trước, cảm ơn tu dung đã tương trợ."

Nụ cười trên môi Lê Tuyên Kiều hơi ngưng lại. Thanh Ngọc hiểu ý, bèn nắm tay Hoàng Lan và thân thiết nói:

"Tiểu thư không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy đâu. Đáng lẽ cây đàn ấy là dành cho lệnh bà. Tiểu thư vì lệnh bà mà bị liên lụy, lệnh bà sao có thể bỏ mặc tiểu thư chịu khổ được chứ?"

Thanh Ngọc nói không sai. Thực sự thì Lê Tuyên Kiều đã không bỏ mặc Hoàng Lan.

Lê Tuyên Kiều nói thêm:

"Tiểu thư cũng đừng sợ loại người như Triệu Bảo Khánh. Kẻ mạnh mồm thường không làm hại được ai đâu."

Hoàng Lan lẳng lặng gật đầu. Phải, kẻ mạnh mồm thực ra không hề đáng sợ.

Khi nàng đi khỏi, nụ cười hòa nhã trên môi Lê Tuyên Kiều cũng vụt tắt. Thanh Ngọc mới tò mò hỏi:

"Lẽ nào lệnh bà cũng có thiện cảm với Nguyễn Hoàng Lan rồi ư?"

Lê Tuyên Kiều cười nhạt:

"Thiện cảm? Ta nói ta có thiện cảm với nàng ta lúc nào? Chẳng qua Triệu Bảo Khánh nhiễu sự quá, ta không ra mặt cũng không được."

Thanh Ngọc gật gù.

Lê Tuyên Kiều nói tiếp:

"Chuyện trong hình lao, chúng ta không hỏi, nàng ta cũng lờ đi. Xem chừng Nguyễn Hoàng Lan này không phải kẻ ngốc đâu."

Nói xong, Lê Tuyên Kiều nhàn tản ngắm nhìn những đóa sen dưới hồ, vẻ mặt đượm ý cười như có như không.

...

Hoàng Lan theo lối cũ để trở về Nhữ Hiên các. Hình ảnh đáng ghét của Triệu Bảo Khánh đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí nàng, ngược lại, có một thứ khác cứ đeo bám nàng mãi không thôi.

Triệu Bảo Khánh là kẻ dễ bị kích động. Cho nên, Hoàng Lan sẽ không vô duyên vô cớ chửi mắng nàng ta nếu nàng không muốn làm rõ một chuyện.

Khi chén trà trong tay Triệu Bảo Khánh ném về phía Lê Tuyên Kiều, Lê Tuyên Kiều rõ ràng đã nhìn thấy nhưng lại không hề né tránh. Gặp phải tình huống nguy khẩn mà vẫn bình chân như vại, điều đó cho thấy Lê Tuyên Kiều là người rất giỏi che giấu tâm cơ.

Nhưng mục đích chính của Hoàng Lan không phải Lê Tuyên Kiều. Nàng đã hiểu phần nào tính cách của Lê Tuyên Kiều từ khi nàng ta dẫn Tư Thành tới Thanh Phục khu để làm bẽ mặt Phùng Diệm Quỳnh. Người thực sự khiến nàng tò mò chính là Thái Thanh Ngọc. Động tác tóm lấy chén trà của Thanh Ngọc tuyệt đối không thích hợp với một cung nữ chân yếu tay mềm. Phản ứng nhanh, gọn, chuẩn xác như vậy chỉ chứng mình duy nhất một điều.

Thanh Ngọc là người có võ công!

Ở thời đại này, cung nữ có võ công có được coi là bình thường không nhỉ?

Hoàng Lan ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy bầu trời cao và xa vời vợi. Muốn trở về, trước hết nàng phải bảo toàn được tính mạng ở nơi đầy thị phi này đã. Còn nếu định mệnh muốn thử thách nàng, vậy thì nàng sẽ không ngần ngại chống chọi đến cùng...

Seguir leyendo

También te gustarán

2.8M 236K 96
Tên truyện: Thần thật là yếu đuối Tác giả: Mã Hộ Tử Quân Nguồn: Tấn Giang Thể loại: Đam mỹ, xuyên không, cổ đại, cung đình hầu tước, niên thượng, ngọ...
7.2K 679 20
Họ là những cô gái siêu nhân. Họ từng là anh hùng của cả một thành phố lớn. Bây giờ thì khác... Họ phải giao chiến với nhau. Họ buộc phải mạnh mẽ hơn...
2K 83 46
Lịch sử 4000 năm tuy đã mất, Núi sông nhật nguyệt vẫn còn ghi. Cả đời Lý Phật Kim chịu nhiều bi thương lịch sử chuyển giao 2 triều đại,lịch sử cuộc đ...
83.9K 3.2K 54
Một câu truyện về tình yêu tuổi học trò của các chòm sao❤ Câu chuyện sẽ có một chút nghiêng về cặp Nhân Mã x Ma Kết❤ Lần đầu viết truyện nên mong các...