Chương 35: Nhân tâm (4)

2.5K 107 14
                                    


Trong khi Hoàng Lan mang tâm trạng lưỡng lự của một kẻ đứng giữa hai ngã rẽ, Trường Giang cũng có những suy tư của riêng mình.

Tư Thành, ở đây lạnh quá!

Một người dân thường không thể gọi tên vua như thế!

Cậu rất muốn biết Hoàng Lan đã trải qua những chuyện gì. Định mệnh đưa đẩy khéo đến đâu mà khiến nàng có cơ duyên gặp gỡ đương kim hoàng thượng? Rốt cuộc, giữ hai người họ là quân thần, bạn bè, hay còn hơn thế nữa...

...

Buổi sáng chơi đàn, thổi sáo. Chiều đến vẽ tranh, câu cá. Khi rảnh rỗi thì cùng nhau bơi thuyền ngoạn cảnh trên sông Vân. Cuộc sống ở Viên Diệp cư nhàn nhã vô cùng.

Hoàng Lan chấp nhận ở lại đây, một phần vì nàng chưa khỏe hẳn, một phần cũng vì nàng muốn điều tra chủ nhân Viên Diệp cư. Nhưng ngoài việc thổi sao, câu cá, ngắm trúc, luyện võ, Phạm Anh Vũ dường như không còn bất cứ thú vui nào khác. Mỗi khi thấy y cùng Mạc Viên Nhiên đàn sáo hợp tấu, Hoàng Lan thực sự nghi ngờ con người trước mặt và kẻ từng cầm kiếm xông vào tư dinh nhà họ Lê có phải cùng một người hay không?

"Viên Nhiên này, hàng râm bụt trước nhà cũng do chị trồng phải không?" Hoàng Lan vừa khom người ngắm nghía khóm trúc vừa dẩu môi lên hỏi.

"Anh Vũ nói với cô à?"

Hoàng Lan lắc đầu rồi cười khì khì:

"Tôi đoán vậy thôi. Nhưng hàng râm bụt ấy đẹp như thế, chứng tỏ người trồng nó cũng rất kì công, vừa tỉ mỉ kiên nhẫn, gũ thẩm mĩ cũng phải thật tinh tế, cho nên tôi đoán là chị trồng."

"Rảnh rỗi thì làm thôi, có gì đáng kể đâu." Mạc Viên Nhiên vẫn chuyên tâm cắt tỉa cho một cây trúc. "Hồi trước, mỗi khi Anh Vũ xa nhà, ta thường hay tiêu khiển bằng việc vẽ tranh. Nhưng dần dần, ta nhận ra rằng một khi ngòi bút đã có tuổi thì những bức họa ấy có vẽ thế, vẽ nữa cũng không thể thoát khỏi đặc trưng nhàm chán của chính bản thân người vẽ. Vì thế, thay vào dành thời gian cho những bức họa vô tri, ta bắt đầu nuôi cá, trồng cây. Chỉ là những thứ bình thường, nhưng được nhìn chúng lớn lên, thay đổi, ít ra trong lòng cũng còn cảm giác cuộc sống này vẫn đang tiếp diễn."

Ngữ khí của Mạc Viên Nhiên tuy nhẹ nhàng nhưng lại tàng ẩn một nỗi niềm cô độc. Nghĩ đến tên Phạm Anh Vũ mặt lạnh hơn tiền, Hoàng Lan dợm hỏi:

"Anh Anh Vũ hay để chị ở nhà một mình lắm à?"

"Anh Vũ không bao giờ bỏ mặc ta." Mạc Viên Nhiên lắc đầu rồi mỉm cười. "Ngược lại, là ta không muốn cướp đi tự do của chàng. Hoàng Lan này, đã bao giờ cô đã toàn tâm toàn ý yêu một ai đó chưa?" Mạc Viên Nhiên vô tình nhìn về phía Trường Giang lúc này đang loay hoay học cách cầm vững thanh bảo kiếm của Phạm Anh Vũ. "Nếu cô yêu ai đó thật lòng, cô sẽ hiểu rằng, nhiều khi, năm tháng dài đằng đẵng còn dễ chịu hơn không có gì để mà chờ đợi."

Hoàng Lan bất giác nghĩ đến Lê Tư Thành. Nàng mất tích, ắt hẳn ngài ấy sẽ lo lắng lắm.

"Anh Vũ không thể như ta, cứ vô tâm tận hưởng cuộc sống an nhàn trong Viên Diệp cư." Mạc Viên Nhiên vẫn tiếp tục, nhưng dường như không phải nói với Hoàng Lan mà đang tự thuật với chính mình. "Đối với chàng, phiêu bạt không phải nguyện ý, mà là trách nhiệm. Chàng cho phép mình phiêu bạt khắp nơi, từ vùng hải đảo xa xôi đến làng quê hẻo lánh, thậm chí những khu rừng bát ngát ở vùng quan ngoại phía bắc, đâu đâu cũng có dấu chân của chàng... Con người chàng là vậy, trong mắt không chứa nổi một chút bất bình. Thậm chí có những lúc, chàng sẵn sàng rút cung tên tiễu trừ rắn hổ mang chỉ để cứu một kẻ lạc đường không quen không biết."

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ