Chương 16: Nguyễn sung nghi (2)

3.9K 174 11
                                    

Điện Kính Thiên.

Bản báo cáo của quan khâm sai gửi về bị ném trên mặt đất. Quỳ phục ở bên dưới, đám đại thần cũng thầm nghiến răng nghiến lợi, trách lão tri phủ họ Phạm không biết trời cao đất dày, số tiền tu sửa đê điều có bốn vạn quan tiền mà hắn cũng dám đút túi hơn một nửa!

Một viên quan trẻ tuổi bức xúc lên tiếng:

"Bẩm bệ hạ, Phạm Nghĩa thân là quan phụ mẫu mà không biết chăm lo cho con dân, bỏ mặc trăm họ lầm than nheo nhóc, lại dám lừa trên dối dưới, nhăm nhe vơ vét cho đầy túi riêng. Một kẻ không trung với vua, không tận tụy với dân như thế, cần lập tức lăng trì để an ủi lòng dân, giữ yên phép nước."

Tư Thành gật đầu rồi quay sang hỏi một lão thần khác:

"Đinh Liệt, khanh thấy thế nào?"

Lân quận công Đinh Liệt là người có thanh danh rất lớn trong triều. Thấy hoàng thượng hỏi đến ông ta ôm quyền rồi cung kính nói:

"Bẩm bệ hạ, Phạm Nghĩa chắc chắn không thoát tội, nhưng thần trộm nghĩ giờ chưa phải lúc giết hắn. Hai vạn quan tiền không phải là nhỏ, vậy mà Phạm Nghĩa có thể che giấu đến tận bây giờ, chứng tỏ trong việc này không phải chỉ có mình hắn tham dự. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, phải nghiêm trị cả bọn mới mong tận diệt mối họa đục khoét, răn đe cho đời sau, đồng thời thu hồi lại số tiền đã thất thoát nữa ạ."

Đây cũng chính là điều Tư Thành đang nghĩ tới. Một tri phủ nhỏ nhoi như Phạm Nghĩa không thể đơn độc mà tham ô số tiền lớn như vậy. Phía sau lưng hắn chắc chắn còn có những kẻ cùng hội cùng thuyền khác.

"Được, vậy trẫm cử Nguyễn Văn Khanh làm quan khâm sai, ngay lập tức đến Tĩnh Gia để điều tra chuyện Phạm Nghĩa, bằng mọi cách phải tìm ra những kẻ có tội, kể cả quan trên biết chuyện mà dung túng cũng tuyệt đối không tha. Đồng thời phối hợp với bộ phận quan viên địa phương còn lại, lo công tác ngăn lũ và cứu tế cho người dân."

Viên quan trẻ tuổi tên Nguyễn Văn Khanh vâng dạ nhận lệnh.

"Còn vấn đề trị thủy sông Lỗi Giang." Tư Thành tiếp tục. "Các khanh ai có ý kiến gì không?"

Một người tuổi ngoại tứ tuần lập tức bước ra. Ông ta là người đứng đầu Thái sử viện, cơ quan chuyên trông coi việc thiên văn, lịch pháp và thủy văn trong triều.

"Thừa lệnh bệ hạ, vi thần đã phái người đi tìm hiểu dọc thượng nguồn sông Lỗi Giang." Viên thái sử lệnh vừa nói vừa dâng lên một tấm bản đồ. "Quả đúng như bệ hạ liệu tính, ở khúc giao nhau giữa thượng nguồn và hạ nguồn Lỗi Giang có một đoạn đê khá kì lạ. Đoạn đê ấy dài chừng năm dặm, được xây dựng bằng đá rất kiên cố, đặc biệt, nó lấn chiếm ra lòng sông một đoạn khá dài, khiến khúc sông chỗ đó bị thu hẹp lại quá ba phần. Vi thần đã cho người dò hỏi xung quanh nhưng không ai biết đoạn đê ấy xuất hiện từ lúc nào, càng không biết ai là người đã xây dựng ra nó."

Trong lòng Nguyễn Đức Trung thầm thở phào nhẹ nhõm. Thì ra hoàng thượng cũng đã nghĩ tới giả thiết này. Trong khi đó, Tư Thành vẫn chăm chú quan sát tấm bản đồ. Nhận ra vị trí của điểm được khoanh tròn, ngài nhíu mày nghi hoặc:

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều Dươngजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें