Quyển I: KỲ DUYÊN - Chương 1: Gặp gỡ

18.3K 383 41
                                    

Hà Nội.

Mặt nước hồ Gươm như một tấm gương lớn đang lặng lẽ phản chiếu mây trời. Hoàng Lan lười biếng tựa lưng vào một chiếc ghế đá và phóng tầm nhìn về phía tháp Rùa đằng xa. Nàng luôn bị thu hút bởi tòa tháp cổ kính này, bởi vẻ trầm mặc toát ra từ màu rêu phong đã trở thành biểu tượng ấy.

Nguyễn Hoàng Lan là một công dân rất bình thường của thế kỷ hai mươi mốt. Hoàng Lan không biết bố mẹ mình là ai, họ hàng cũng không còn, nàng chỉ có một người thân duy nhất là người bác năm nay đã gần sáu mươi tuổi. Bác nàng là dân lao động nghèo nhập cư. Để mưu sinh giữa thành phố chật chội này, bà phải làm rất nhiều việc, từ đi bán hàng rong đến khuân vác cho dân buôn ở chợ Đồng Xuân. Dù vất vả đến mấy, bà luôn muốn Hoàng Lan được ăn học đàng hoàng. Nhưng giữa chốn đô thành phồn hoa, phận người nhập cư sống tạm đã khó, huống chi mong sống đầy. Hoàng Lan học hết phổ thông rồi ngừng, không học lên cao nữa. Dạo này bác nàng đau ốm triền miên, nàng cũng muốn tự mình kiếm tiền để giúp bác trang trải thêm thuốc men. Nhiều lần thấy bác thở dài dưới mái hiên nơi xóm trọ, nàng lại tươi cười an ủi bác rằng mình không sao đâu, rằng đại học đúng là con đường tốt, nhưng không phải con đường duy nhất.

Thật ra, nếu không vì hoàn cảnh, nàng rất muốn đến giảng đường...

Một cô gái ngoại hình chỉ tạm gọi là xinh, bằng cấp không bằng ai, lại là dân nhập cư, dĩ nhiên không thể mơ tới công việc trong những tòa nhà sang trọng. Cuối cùng, nhờ sự nhiệt tình và cả chút may mắn, nàng xin được công việc tạp vụ trong một toàn soạn báo nhỏ. Ban ngày đi làm, rồi đến tối, trong căn nhà trọ nhỏ ở cuối con hẻm sâu hun hút, nàng lại cần mẫn ngồi đọc sách đến tận khuya. Không hiểu sao Hoàng Lan luôn có một niềm hứng thú kì lạ với những áng thơ thời kháng chiến, với những câu chuyện lịch sử đong đầy trong những trang sách. Bạn bè nói người hay mơ mộng về quá khứ xưa cũ như nàng thường sẽ mau già, nhưng nàng mặc kệ. Nàng thích đến nỗi vẫn hay nói đùa với Trường Giang, anh bạn thân nhất của nàng, rằng nếu thi đại học, chắc chắn nàng sẽ học khối C, dù sau này ra trường khó chọn nghề hơn nhưng nàng vẫn lựa chọn nó...

Mà thôi, đó là chuyện đã qua rồi!

Tiếng rao bánh mì khiến Hoàng Lan nhớ đến cái bụng đang lép kẹp của mình. Móc túi ra mấy tờ tiền lẻ, nàng mua một chiếc bánh còn nóng hổi từ tay người bán hàng rong. Hôm nay là chủ nhật, tòa soạn nghỉ nên nàng được một ngày thảnh thơi.

Tận hưởng xong bữa sáng đạm bạc, Hoàng Lan khoác ba lô lên vai và đi. Đích đến đầu tiên trong chuyến đi nho nhỏ hôm nay của nàng sẽ là hoàng thành Thăng Long. Luôn là như vậy. Nàng đã đến đó hàng chục lần, nhưng và lần nào cũng trở về trong cảm giác bâng khuâng khó tả, như thể ở đấy có điều gì đó khiến nàng quyến luyến không rời. Sau đó, có lẽ nàng sẽ đến Văn Miếu, đi thăm bảo tàng lịch sử quốc gia, và kết thúc ngày nghỉ tuyệt vời này bằng buổi chiều ngồi nhìn hoàng hôn buông bên sông Hồng.

...

Bãi cát ven sông Hồng hôm nay thưa vắng người. Ánh chiều tà dệt phía cuối chân trời một màu vàng óng. Lặng ngắm dòng sông đỏ đục một màu, Hoàng Lan chợt bâng khuâng tự hỏi về bố mẹ ruột của mình. Nàng nhớ cách đây mấy năm, nàng rất hay hỏi bác về bố mẹ, nhưng lần nào hỏi, bác cũng chỉ nói rằng họ đã mất bởi bạo bệnh từ khi nàng mới lọt lòng. Nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm của bác, không hiểu sao nàng luôn có linh cảm rằng mọi chuyện không phải như thế. Nhưng dù nàng gặng hỏi thế nào, câu trả lời của bác cũng chỉ có một, lâu dần thành quen, nàng cũng không hỏi nữa. Nàng muốn để một ngày nào đó, người bác tốt nhất trên đời ấy sẽ tự nói với mình.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngWhere stories live. Discover now