Chương 32: Gặp lại Trường Giang (4)

2.7K 119 23
                                    

Lê Thụ lảo đảo lùi dần về phía cửa. Vũ khí trong tay hắn bỗng chốc trở nên vô dụng. Nguyễn Hoàng Lan, cô ta sẽ không vì cái chết của Mai Hương mà liều chết với hắn chứ?

"Nguyễn... Nguyễn Hoàng Lan... Ngươi định làm gì?"

Hoàng Lan không nói gì. Nàng tiến thêm một bước. Lê Thụ chộn rộn lùi lại một bước.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lê Thụ mới nhớ ra rằng đây là nhà họ Lê, và ở bên ngoài có rất nhiều kẻ tôi tớ sẵn sàng bảo vệ cái mạng quèn của hắn. Quả nhiên, Lê Thụ vừa hô một tiếng, lập tức có mấy bóng người vội vàng chạy đến, gậy gộc cầm sẵn trên tay, ngoan ngoãn đứng nhìn hắn đợi lệnh.

"Đánh chết nó cho ta!"

Đám nô bộc dạ ran. Hạ lệnh xong, Lê Thụ đắc ý bỏ ra ngoài.

...

Cảm thấy có một luồng gió kì dị thổi đằng sau gáy, theo bản năng, Lê Thụ quay đầu lại, sắc mặt lập tức xám ngoét.

Căn phòng vẫn im lặng như thế. Không có ẩu đả, không có giằng co, thậm chí đến tận khi ngã xuống, đám nô bộc vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy đến với mình.

Thủ pháp còn nhanh hơn cả nhận thức của con người!

Tầm nhìn của Lê Thụ trượt lên, nghi ngờ đảo qua Hoàng Lan, rồi nhanh chóng tự phủ nhận, cuối cùng dừng lại ở vách tường phía đối diện.

Trong phòng còn có một người nữa!

Không ai biết người đó xuất hiện từ lúc nào, có thể là vừa mới đây thôi, cũng có thể đã từ rất lâu rồi. Y mặc một bộ trang phục dạ hành, hông đeo bảo kiếm, tay cầm roi da, gương mặt ẩn dưới chiếc khăn trùm đầu màu đen, chỉ để lộ ra đôi mắt âm lạnh và sắc bén.

Ánh trăng chầm chậm rớt xuống đầu y rồi tan chảy thành một dòng thác bạc.

Lặng lẽ và bí ẩn như một bóng ma, người kia vẫn đứng đó, nhàn tàn tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực, tư thế vừa ngang tàng vừa ngạo nghễ, tuy y im lặng, nhưng lại khiến người đối diện không rét mà run.

"Nhà ngươi là ai?"

Không khí trầm lắng bị tiếng kêu eo éo của Lê Thụ khuấy động. Hắn hết nhìn đám nô bộc đang nằm duỗi dài trên đất rồi lại nhìn đến ngọn roi trong tay người kia.

Gần chục người bại dưới ngọn roi của kẻ mới đến?

Lê Thụ nhớ lại kẻ đã làm hỏng chuyện của mình mấy ngày trước. Không thể nào! Đây là tư dinh của họ Lê ở Từ Sơn. Y không thể tìm đến nhanh như thế! Nhưng có thể ra vào như chốn không người, trong chớp nhoáng đã hạ gục tất cả nô bộc của hắn, hơn nữa, thủ pháp cao cường đến thế. Trên thế gian này, ngoài y ra còn có người thứ hai sao?

Lê Thụ lảo đảo thối lui về phía sau. Hắn khiếp đảm trỏ vào người kia:

"Ngươi... ngươi đến đây làm gì?"

Người kia thản nhiên đáp:

"Giết ngươi."

Y nói y đến giết người bằng một ngữ khí quá đỗi nhẹ nhàng, giống như sợi tơ hồng, thổi nhẹ là bay.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngWhere stories live. Discover now