Chương 10: Thăm dò Thanh Ngọc (2)

4.8K 195 14
                                    

Một giây sau đó, người ta nhìn thấy Nguyễn Hoàng Lan xoay người đứng thẳng dậy. Vì Triệu Bảo Khánh đang coi bờ vai của Hoàng Lan là cái nệm thịt để tựa vào nên khi nàng đột ngột đứng lên, Triệu Bảo Khánh trở tay không kịp, thế là ngã nhào về phía trước, ngã cả vào ấm trà mà Hoàng Lan đang uống dở. Ấm bị xô đổ, nước trà bắn ra tung tóe, vương lên cả trang phục của Triệu Bảo Khánh. Đám cung nữ phía sau nàng ta chợt im bặt.

"Nguyễn Hoàng Lan, ngươi... cô dám xô ngã ta?"

Triệu Bảo Khánh tru tréo hét lên rồi xách váy chạy về phía Hoàng Lan như thể quyết ăn thua đủ với nàng. Hoàng Lan khéo léo tránh sang một bên rồi nói:

"Tiệp dư nói sai rồi. Tôi nhường ghế lại cho cô, vì chân tay cô lóng ngóng nên đã va phải ấm trà, giờ cô lại bảo tôi đẩy cô là sao? Có ai ở đây nhìn thấy tôi đẩy cô không? Mà giả dụ nếu có điều ấy xảy ra thì người bị đẩy phải là tôi mới đúng. Tay của cô giữ vai tôi, tôi đẩy cô bằng cách nào?"

Hoàng Lan nói xong liền kéo tay Nguyệt Hằng rời khỏi thủy đình. Lúc đi ngang qua chỗ Triệu Bảo Khánh, nàng để ý thấy sắc mặt của nàng ta đang dần chuyển sang màu tím.

Triệu Bảo Khánh sẽ bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy ư?

Có lẽ là không...

Quả nhiên.

"Nếu còn muốn sống thì đứng lại cho ta!"

Một tiếng hét lanh lảnh đuổi theo Hoàng Lan xuống tận bậc thềm.

Hoàng Lan quay đầu lại, bình tĩnh chờ xem rốt cuộc Triệu Bảo Khánh lại muốn giở trò quỷ gì.

Triệu Bảo Khánh cười nhạt:

"Ta không nói cô. Ta đang nói ả cung nữ đi bên cạnh cô cơ!"

Trước khi bị phạt đến Thanh Phục khu, Nguyệt Hằng từng hầu hạ một vị tiệp dư họ Triệu. Người đó chính là Triệu Bảo Khánh!

Thấy Triệu Bảo Khánh nhắm vào Nguyệt Hằng, Hoàng Lan vội đứng chắn trước mặt. Nàng không tin Triệu Bảo Khánh dám vô cớ đánh người ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

"Nếu ta nhớ không nhầm thì ả cung nữ này vừa ngồi hóng mát ở đây thì phải?" Triệu Bảo Khánh trỏ thẳng tay vào Nguyệt Hằng. "Xưa nay chỉ có thái hậu, bệ hạ cùng phi tử mới được phép ngồi nghỉ chân ở thủy đình. Cô thì cũng thôi đi, nhưng còn ả ta thì sao? Ả là cái thá gì mà dám ngồi chễm chệ những chủ nhân khác trong cung?"

Nguyệt Hằng nào ngờ việc nhỏ ấy lại trở thành điều để Triệu Bảo Khánh bám dai như đỉa. Sắc mặt của nàng ta trở nên trắng bệch. Hoàng Lan thì chán nản thở dài. Việc gì phải sợ Triệu Bảo Khánh chứ? Loại người như nàng ta sớm muộn gì cũng tự rước nhục vào thân thôi. Giờ nàng chỉ muốn rời khỏi thủy đình chứ không phải đứng đây cãi nhau xem rốt cuộc ai đúng, ai sai.

Nghĩ vậy, Hoàng Lan liền kéo tay Nguyệt Hằng rồi xoay người bước tiếp. Triệu Bảo Khánh cũng chẳng chịu thua. Nàng ta vội vàng ra lệnh cho cung nhân ngăn Hoàng Lan lại. Giữa lúc hai bên đang giằng co thì một giọng nói khác lại chợt vang lên:

"Triệu tiệp dư, tiểu thư Hoàng Lan, hai người đang làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói vừa dứt, một người uyển chuyển cất bước vào thủy đình. Phía sau lưng nàng ta, Hoàng Lan nhận ra bóng áo xanh quen thuộc của Thái Thanh Ngọc.

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ