[Đam mỹ - Phản xuyên][Tầm côn...

Von motsachngocnghech

99.3K 6.9K 458

[Tầm công ký] Lương thê hiền phụ Tác giả: Phương Mộc Đản Thể loại: Phản xuyên, đam mỹ, quân hôn, sinh tử, mặt... Mehr

Chương 1+2
Chương 3+4
Chương 5+6
Chương 7+8
Chương 9+10
Chương 11: Thương lượng
Chương 12: Thích
Chương 13: Bày tỏ
Chương 14: Sói xám và cừu trắng
Chương 15: Gặp ông nội
Chương 16: Chân tướng
Chương 17: Bắt gặp
Chương 18: Về nhà anh
Chương 19: Phát hiện
Chương 20: Tìm người
Chương 21: Bắt cóc
Chương 22: Điên cuồng
Chương 23: Tâm sự
Vô đề
Chương 25
Chương 26: Bức tranh chữ kỳ lạ
Chương 27: Gặp gỡ cố nhân
Chương 28: Kết thúc
Phiên ngoại 1: Vân Thiền Yến trọng sinh (1)
Phiên ngoại 2: Vân Thiền Yến trọng sinh (2)
Phiên ngoại 3+4

Chương 24: Mang thai? [Đã sửa]

3.8K 242 5
Von motsachngocnghech

Lúc mẹ Chương và cậu vừa đi lên lầu thì Tần Dữ Hào đã tới trước cửa Chương gia, nhưng đã bị Chương Từ ngăn lại.

"Anh lại tới làm gì, em trai của tôi không gặp anh đâu."

Tần Dữ Hào ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nhìn chằm chằm một hồi mới cúi xuống nhìn Chương Từ, "Tôi chỉ muốn vào thăm dượng, như vậy cũng không được sao?"

"Hừ, đừng có viện cớ, tôi còn không biết ý đồ của anh sao, mau đi đi."

Đúng lúc này, quản gia đi ra, nhìn anh nói: "Ông chủ mời cậu vào trong nói chuyện."

Tần Dữ Hào gật đầu với ông một cái, sau đó vững chãi nện bước đi vào.

Chương Từ ngẩn người nhìn anh đi vào, sau đó hoang mang níu lấy quản gia, hỏi: "Ba cháu mời anh ta vào làm gì, chẳng lẽ..."

Quản gia chỉ nhìn anh cười cười, tuyệt không hé răng.

Tần Dữ Hào đi vào phòng khách, đứng ở trước mặt ba Chương cúi chào chín mươi độ, muốn bao nhiêu cung kính thì có bấy nhiêu cung kính.

Ba Chương không thèm liếc nhìn anh một cái, chỉ nhạt nhạt nói: "Ngồi đi."

Anh ngồi xuống đối diện với ông, ba Chương nhìn anh chằm chằm, một lúc sau mới lên tiếng hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

Anh thành thật trả lời, "Con muốn thăm Kha."

Ba Chương nhếch môi cười lạnh một cái, "Lúc trước nó theo đuổi cậu cuồng nhiệt như vậy, cậu ngay cả nhìn cũng không nhìn, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt thâm tình, rốt cuộc cậu có ý đồ gì?"

Anh nhìn thẳng vào mắt ông, không một chút né tránh, "Chuyện tình cảm không thể nói trước được, bây giờ con thật sự thích Kha, muốn sống với em ấy, mong dượng chấp nhận."

"Vậy còn chuyện nó bắt cóc con trai của anh thì sao? Tôi không tin anh bỏ qua." Chương Từ đi vào, đứng khoanh tay sau lưng ba Chương, trợn to mắt nhìn anh.

"Cái gì? Có chuyện đó nữa sao? Sao con không nói cho ba biết." ba Chương quay đầu lại nhìn anh ta hỏi.

Chết rồi! Vốn nên giấu, bây giờ tức quá lỡ lời rồi, làm sao đây.

Chưa đợi anh ta trả lời, anh đã mở miệng lên tiếng trước, "Chuyện đó không liên quan tới em ấy, bản thân em ấy cũng bị bọn người kia uy hiếp, lần này con trai của con có thể thoát nạn chính là nhờ em ấy cứu."

"Vậy ra cậu quen nó là vì cảm kích chứ không phải thật lòng thương nó, có đúng không?"

Anh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, lại nghe ông nói tiếp, "Bây giờ là bản thân nó không muốn gặp cậu, cậu về đi, tháng sau tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài, sau này đừng tới làm phiền nó nữa.

"Dượng..."

"Không nghe ba tôi nói sao? Đi đi đi đi."

Nhận thấy tình hình như thế này cũng không giải quyết được gì, vì vậy anh đứng dậy, chào ông một cái rồi xoay người rời đi.

Chương Từ đi theo phía sau đứng ở trước cổng nhìn ra, nghiến răng mỉa mai, "Còn nói là thật lòng thích Kha, mới nói có mấy câu đã bỏ về rồi, giả vờ giả vịt."

Ba Chương Từ phía sau vỗ lên đầu anh ta một cái, "Con bớt lại đi, sao không nghĩ lúc trước con cũng không bảo vệ tốt em trai của con, chuyện này con đừng xen vào nữa."

"Oh." Chương Từ bất mãn xoa xoa đầu, bĩu môi đi theo ông vào nhà.

Buổi tối, Chương Sở Kha vẫn còn trong trạng thái choáng váng, cho nên vẫn nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Đang lúc cậu sắp ngủ thì nghe ở bên ngoài cửa sổ cạch một tiếng mở ra, một bóng người vọt vào.

Cậu sợ tới mức muốn la lớn gọi người, nhưng người kia còn nhanh hơn, lao tới bịt miệng cậu lại.

"Đừng la, là anh đây." Tần Dữ Hào áp sát mặt mình vào mặt cậu, nói nhỏ.

Biết là anh tới cậu sửng người mấy giây, nhưng sau đó lại càng liều mạng giãy dụa hơn, anh đến để bắt mình đi sao?

"Đừng nhúc nhích, Kha, anh rất nhớ em." Anh ôm cậu thật chặt, môi dán lên cổ cậu, hít lấy mùi hương trên cơ thể của cậu.

Cậu bị anh ôm chặt có chút thở không nổi, "Anh buông em ra đi, em khó chịu quá."

Nghe cậu nói vậy, anh vội vàng buông cậu ra, quan sát sắc mặt của cậu, "Sao trông em xanh xao quá vậy, vẫn chưa khỏe sao?"

Cậu nhìn anh, hai mắt đã ứa nước mắt, "Anh..."

Anh biết trong lòng cậu đang suy nghĩ cái gì, cũng không giải thích, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, "Đừng suy nghĩ lung tung, anh vẫn yêu em, rất yêu, cho nên đừng trốn tránh anh nữa, có được không?"

"Nhưng em chính là Chương Sở Kha mà anh chán ghét nhất, hơn nữa em còn... em còn, là đồng phạm bắt cóc Thiên Bảo... Em, em xin lỗi..." Rốt cuộc nước mắt không kiềm được nữa, đua nhau rơi xuống, tuy vậy, cậu cũng không dám khóc lớn, cậu sợ người trong nhà nghe được sẽ hiểu lầm anh, cho nên cậu đưa tay bịt miệng của mình lại, không cho tiếng khóc bật ra.

Anh nhìn mà đau lòng, đưa tay xoa xoa nước mắt của cậu, "Đúng là anh rất chán ghét "Chương Sở Kha", cũng hận chết cậu ta dám bắt cóc con trai của anh..."

Nghe anh nói vậy, cả người cậu đều run lên, quả nhiên anh vẫn rất ghét mình, lần này có lẽ là đến xử tội cậu rồi.

Chương Sở Kha vừa khổ sở vừa sợ hãi, nhích ra xa, lui vào góc tường, cúi đầu rơi lệ không nói gì.

Anh thấy cậu nhích ra cũng sáp lại gần, cuối cùng khi cậu dựa lưng vào tường, anh cũng dán sát lại, đưa hai tay chống lên trên vách tường, nhìn chằm chằm cậu.

"Nhưng mà em đâu phải "Chương Sở Kha", không phải sao?"

Cậu lập tức nâng mắt nhìn anh, trong đáy mắt lộ rõ vẻ hoang mang, anh cúi đầu hôn lên môi cậu một cái, tiếp tục nói: "Chương Sở Kha sẽ không biết cư xử lễ phép với bất cứ ai, Chương Sở Kha sẽ không bao giờ thấu hiểu cảm thông cho người khác, Chương Sở Kha sẽ không đủ kiên trì để học gãy đàn cổ đến điêu luyện..."

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Hơn hết, Chương Sở Kha sẽ không thể biết hết mọi chuyện trước kia nhưng quên mặt anh, trừ khi, người trước mặt anh bây giờ không phải là Chương Sở Kha thật sự."

"Anh..." Cổ họng của cậu bị nghẹn lại, không cách nào nói nên lời.

Hóa ra anh đều biết, nhưng tại sao anh không sợ hãi mình, không phải con người đều rất sợ chuyện ma quỷ hay sao? Anh nên xua đuổi mình mới phải.

"Cám ơn em." Anh đột nhiên ôm chầm lấy cậu, thủ thỉ bên tai cậu.

"Tại, tại sao lại cám ơn?" Cậu lúng túng hỏi anh.

"Cám ơn vì em đã đến đây, hoàn thiện một nửa còn lại của cuộc đời anh, cám ơn vì em đã cho anh biết cảm giác yêu thương một người là hạnh phúc đến nhường nào."

"Em..."

"Suỵt! Không cần nói, anh đều hiểu cả, cho dù là thế nào, người anh yêu vẫn luôn là em, là cậu trai trẻ anh gặp ở Tây thành, hiểu không?"

"Nhưng mà em, em đã thành thân một lần... Hơn nữa còn..." Có con.

Cậu không dám nói mình đã từng mang thai, lỡ như anh ghét bỏ cậu thì phải làm sao đây?

"Vậy ra lúc trước em nói em không còn sạch sẽ chính là vì cái này?"

Cậu gật đầu.

"Ngốc, anh cũng đã từng kết hôn một lần, chẳng lẽ anh cũng không sạch sẽ sao? Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều, về sau cứ an tâm ở bên anh là được."

Đột nhiên anh nhớ ra cái gì đó, nhìn cậu hỏi: "Anh nhớ lúc trước khi em nói mê đã từng nói em bị đánh, là ai đánh em?" Trong giọng nói của anh rõ ràng nghe ra sự tức giận.

Cậu cúi đầu thấp xuống, trong giọng nói mang theo vài phần buồn bã, "Từ nhỏ em đã được bá phụ bá mẫu nhận nuôi, chú định sẽ trở thành thê tử của huynh ấy, huynh ấy vốn là một công tử hòa nhã ôn nhu, sau này không biết tại sao lại..."

"Là anh ta đánh em? Đáng chết!" Anh nghiến răng nghiến lợi, "Nếu để anh gặp anh ta, anh nhất định sẽ đánh chết anh ta!"

Cậu lắc đầu, "Em không muốn trả thù, dù sao gia đình của huynh ấy cũng đã nuôi dưỡng em nhiều năm..."

Anh đưa đôi mắt thâm tình nhìn cậu, trong mắt đều là vẻ thương tiếc, "Về sau anh sẽ yêu thương em thật nhiều, bù đắp tất cả những thiệt thòi lúc trước của em, em cho anh một cơ hội được không?"

Nghe những lời anh nói, cậu như được rót mật vào tim, ngọt đến mức không dứt ra được, anh thật sự chấp nhận mình sao?

Cậu thẹn thùng gật đầu thật nhẹ, sau đó liền ngã lên vai anh.

Thật ra cậu cũng rất nhớ rất nhớ anh, muốn được anh ôm vào lòng thế này, rốt cuộc cũng đã có thể hoàn thành tâm nguyện rồi.

Tần Dữ Hào cọ cọ cổ của cậu, bàn tay luồng vào trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của cậu, lần này, Chương Sở Kha hiếm khi đáp lại, xấu hổ giúp anh cởi nút áo.

Hai người lập tức lau súng cướp cò, đang lúc anh lên cao trào, sắp bắn vào bên trong cậu thì đột nhiên cậu lại kêu đau bụng, mặt mũi trở nên trắng bệch, anh lập tức dừng lại, gấp gáp hỏi: "Kha, em sao vậy?"

"Bụng của em đau quá..." Chương Sở Kha yếu ớt nói.

Anh vội vàng rút ra, vừa nhìn xuống dưới thì thấy phía sau cậu đang chảy rất nhiều máu.

Anh hoảng hốt lấy quần áo mặc vội vào cho cậu, bế cậu lên rồi tông cửa chạy ra ngoài.

Tiếng đạp cửa rất lớn khiến người trong nhà đều bị giật mình, ba mẹ Chương và Chương Từ đều từ trong phòng mình đồng loạt chạy ra, thấy anh đang bế cậu trên tay, mặt mũi trắng bệch liền lập tức chạy tới ngăn lại.

Chương Từ túm lấy cổ áo của anh, hét lên, "Anh đã làm gì nó rồi? Mau thả em trai của tôi ra."

Hơn một tháng nay em trai khác hẳn lúc trước, trở nên ngoan hiền dễ bảo, đúng là mẫu em trai lý tưởng trong lòng anh, chính vì vậy thời gian này anh thật sự coi cậu là em trai mà bảo bọc, bây giờ nhìn thấy em trai không biết thế nào bị người ta mang đi ngay trước mặt, đương nhiên sẽ nhảy ra ngăn cản rồi.

Ba mẹ Chương cũng chạy tới giữ Tần Dữ Hào lại, mẹ Chương bắt đầu khuyên nhủ, "Hào à, có gì từ từ nói, con để Kha xuống trước đi."

"Dì, không kịp đâu, con phải đưa Kha tới bệnh viện, chuyện này con sẽ giải thích sau."

Câu nói của anh làm mọi người đồng loạt ngây người, nhân lúc này anh phá vòng vây ôm cậu đặt lên xe, nhanh chóng chạy đi.

Lúc này, người trong nhà mới lập tức hoàn hồn, kéo lên xe đuổi theo sau.

Khi bọn họ đuổi tới bệnh viện Hạ Phong, cậu đã được đưa vào phòng cấp cứu, còn Tần Dữ Hào thì thẩn thờ ngồi chờ ở bên ngoài.

Ba Chương đi tới trước mặt anh, túm lấy cổ áo của anh tức giận quát to: "Rốt cuộc cậu đã làm gì con trai của tôi rồi, nói mau."

Anh vẫn im lặng không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.

Mẹ Chương vội đi qua kéo chồng mình lại, "Bình tĩnh đi ông, chúng ta chờ bác sĩ ra rồi hãy nói sau, há!"

"Hừ!" Ba Chương buông cổ áo của anh ra, sốt ruột đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu.

Không bao lâu sau, Hạ Lương đi ra, sắc mặt lộ vẻ nghiêm trọng nhìn ba mẹ Chương, sau đó lại quay sang nhìn chằm chằm Tần Dữ Hào.

"Em ấy làm sao rồi?" Anh mất bình tĩnh rống lên với Hạ Lượng.

"Anh rể, anh bình tĩnh. Cậu Chương, à không, chị dâu không sao, chỉ là do khi mang thai, lưu lượng máu tăng, cho nên khi hai người quan hệ vợ chồng, một số mao mạch bị vỡ dẫn đến xuất huyết mà thôi, đưa đến bệnh viện kịp thời rồi sẽ không sao."

"Mang thai?"

Weiterlesen

Das wird dir gefallen

11.3K 912 18
Đại cương thể Ngụy Vô Tiện trói định nổi lên điểm hệ thống, nghênh thú bạch phú mỹ Lam Vong Cơ trói định đại Tấn Giang hệ thống, ôm được mỹ nhân về ...
37.6K 1.5K 136
Tác phẩm: Tiểu thụ nhà ta thật dính người Tác giả: Bán Yêu Phong Tình Tình trạng: Hoàn thành Nguồn: Wiki Thể loại: Đam mỹ, chủ công, mau xuyên, hệ t...
35.5K 3.9K 26
Tên Hán Việt: Ngã kháo mỹ thực chinh phục ngu nhạc quyển Tác giả: Vũ Hiên W Số chương: 125 Thể loại: Cổ xuyên kim, Showbiz, kiếp trước kiếp này, mỹ t...
71.6K 750 24
Ảnh đế Đường Đường là một quyển tổng thụ trong sách pháo hôi, thư trung kết cục là bị người gặp người thích giả nhân giả nghĩa vai chính dẫm lên thượ...