Cô gái mùa hè

Sammyy12345 tarafından

156K 12.1K 1.1K

Đặng Khánh Duy (20 tuổi) Người thừa kế của tập đoàn Hoàng Kim. Nổi tiếng với gia thế giàu có và vẻ đẹp trai h... Daha Fazla

Chap 1: Gặp gỡ tình cờ
Chap 2: Oan gia ngõ hẹp
Chap 3: Hoa thuỷ tiên của cô
Chap 4: Tiểu Bạch gặp nạn
Chap 5: Cho cô ở lại
Chap 6: Giúp đỡ
Chap 7: Bọn trẻ rất thích anh
Chap 8: Gặp lại người ấy (1)
Chap 9: Gặp lại người ấy (2)
Chap 10: Bạn gái tôi
Chap 11: Cô nói sự thật cho anh ta
Chap 12: Đồng ý
Chap 13: Công chúa và vệ sĩ
Chap 14: Cùng ăn sáng nhé
Chap 15: Tại sao anh lại ra đi?
Chap 16: Không thể nào
Chap 17: Thay đổi
Chap 18: Quên anh ta đi
Chap 19
Chap 20
Chap 21
Chap 23
Chap 24: Bão táp đợi ở phía trước

Chap 22

4.5K 378 37
Sammyy12345 tarafından

Trưởng phòng đi vào nhà vệ sinh thì gặp Linh Chi. Cô đang đứng ở bồn rửa tay đánh son lại, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo mỉm cười: "Chị Hương, phòng chị có nhân viên mới phải không?"
Tuy Linh Chi không làm việc ở đây nhưng trong công ty rất nhiều người biết đến hôn ước giữa Phó giám đốc và cô; lại thêm lợi thế gia cảnh tốt, vẻ ngoài cũng xinh đẹp, nên cô đặc biệt được chú ý.
"Đúng rồi, sao em biết?"_Trưởng phòng ngạc nhiên.

"Em thấy giống người quen cũ. Cô ấy tên gì thế chị?"

"À, tên là Hạ Vi"

Cây son trên tay Linh Chi rơi xuống đất.
"Sao thế? Có phải người quen của em không?"
Linh Chi lúng túng lắc đầu: "À không phải rồi, chắc người giống người thôi, em đi trước đây"
Cô nhặt cây son cất vào túi rồi vội đi ra ngoài.
Đi một đoạn, Linh Chi lấy điện thoại ra soạn tin nhắn: "Tìm cho tôi thông tin của một người"
------------------
Hết giờ làm, Hạ Vi đi bộ ra trạm xe buýt để về nhà.
Hôm nay cô đi lấy đồ giúp một chị cùng phòng nên phải mang hơi nhiều. Không may cho Hạ Vi, trời đột nhiên đổ mưa lớn. Chờ gần nửa tiếng mà xe bus vẫn không đến, cô nôn nóng định vẫy taxi thì một chiếc xe khác dừng lại trước mặt.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt anh tuấn của Khánh Duy xuất hiện. Cô kinh ngạc nhìn anh. Đầu óc Hạ vi có chút trống rỗng, chưa biết phải làm gì thì Khánh Duy đã xuống xe, bất chấp trời mưa bê đống đồ đạc trên tay cô bỏ vào cốp. Sau đó nhanh chóng quay lại kéo Hạ Vi vào xe.
Động tác của anh liền mạch đến nỗi cô chưa kịp phản ứng thì người đã ngồi trong xe rồi.
Khánh Duy vòng qua thân xe trở lại ghế lái.
"Phó giám đốc...anh đưa tôi đi đâu?"

"Phan Hạ Vi, việc của cô là ở phòng thiết kế, lần sau đừng có nhận làm mấy chuyện này"_Anh nhàn nhạt nói.

"Tôi chỉ giúp mọi người một chút, không cần anh dạy bảo"_Hạ Vi không vui đáp lại.

"Cô lo cho thân mình trước đi rồi hẵng nghĩ đến việc giúp người khác"_Anh nhíu mày nhìn cô qua gương chiếu hậu.

"Nếu anh kéo tôi lên xe để nói mấy lời này thì dừng lại đi để tôi bắt xe khác"

Khánh Duy thở dài: "Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về"
Hạ Vi chần chừ một chút mới nói ra địa chỉ. Anh cũng không hỏi gì thêm, im lặng lái xe đến đó.
Từ công ty về nhà mất gần 15 phút.
"Dừng xe, nhà tôi ở chỗ này"_Hạ Vi nhìn ra cửa sổ nhàn nhạt kêu lên.
"Tại sao cô không ở chỗ cũ nữa?"_Khánh Duy đột nhiên lên tiếng.
Hạ Vi coi như không nghe thấy, xoay người muốn xuống xe: "Anh mở cốp cho tôi lấy đồ"
"Cạch!"_Cửa xe bị khoá khiến cô không mở được. Cô nghiêng đầu lườm anh.
"Trả lời đi đã"_Khánh Duy nói.
Hạ Vi ảo não hít vào một hơi: "Chỗ cũ không còn nữa, đã bị phá đi rồi. Anh hài lòng chưa?"
Khánh Duy trầm mặc nhìn cô một lúc rồi xoay người ra khỏi xe.
Anh mở cốp sau, bê đồ đạc ra.
Hạ Vi cũng nhanh chóng xuống xe.
"Cảm ơn"_Cô nói rồi vươn tay muốn bê thùng đồ.
"Để tôi mang vào trong"_Khánh Duy đề nghị.
"Không cần, tôi tự làm được"_Hạ Vi bật ra lời từ chối.
Cô ôm hộp đồ đạc, xoay người đi vào. Mới được vài bước thì nhìn thấy Tuấn Khải đang cầm ô đứng gần đó.
Cả hai đều ngạc nhiên.
Sáng nay Hạ Vi đi làm không mang ô,
Tuấn Khải vốn định ra bến xe bus đón cô, lại thấy Hạ Vi xuống từ chiếc xe màu đen kia thì không khỏi sững người.
Anh không nói gì cả, giơ ô ra che cho cô, tay còn lại đỡ lấy thùng đồ.
Tuấn Khải nhìn Hạ Vi một cái rồi nhìn Khánh Duy ở đằng xa. Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau. Khánh Duy đứng dưới màn mưa, đôi mắt càng trở nên thâm trầm, nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tuấn Khải thu hồi ánh mắt, cúi xuống nói với Hạ Vi: "Vào thôi"
Đợi tới khi bọn họ đi vào, sơ mi trắng của Khánh Duy đã bị nước mưa làm ướt hết. Anh lau nước mưa trên mặt, cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình, khoé miệng cong lên một nụ cười tự giễu.
---
"Anh định đi đâu à?"_Hạ Vi vừa hỏi vừa bấm mã số mở cửa nhà.
Tuấn Khải nhẹ giọng cười: "Không, anh vừa đi về rồi"
Im lặng một chút, anh từ từ mở miệng: "Sao em lại đi cùng cậu ta?"

"..em chỉ tình cờ gặp trên đường thôi"_Cô đáp.

"À..."_Tuấn Khải gật đầu.
Anh đi vào phòng khách, đặt thùng đồ của cô lên bàn: "Em mang gì về thế?"

"Em lấy đồ giúp một chị ở chỗ làm"

Tuấn Khải xoa đầu cô: "Vậy anh mang vào phòng cho em".
----------
Khánh Duy vừa trở lại ô tô thì chuông điện thoại vang lên. Nhìn lướt qua màn hình, đáy mắt anh lộ ra tia chán nản, không suy nghĩ liền vươn tay tắt máy.

Linh Chi gọi cả chục cuộc vẫn chưa liên lạc được với Khánh Duy, cô tức giận ném điện thoại lên ghế: "Rốt cuộc anh đang ở đâu cơ chứ?!"

----------
Sáng hôm sau, Hạ Vi vừa đến công ty đã gặp phải người không nên gặp.
Lúc hai người lướt qua nhau, đột nhiên có một sức mạnh giữ chặt cổ tay cô. Bàn tay to lớn của anh dùng sức nắm lấy tay Hạ Vi khiến cô không thoải mái nhíu mày.
"Phó giám đốc có chuyện gì cần nói sao?"

Khánh Duy không trả lời, chỉ mất mấy giây kéo cô vào cửa cầu thang thoát hiểm.

"Anh làm gì thế?!"_Hạ Vi tức giận nhìn anh.

"Cô...ở chung với Tuấn Khải sao?"_Giọng nói của Khánh Duy mang theo mấy phần đè nén.

"Chuyện này có liên quan gì đến phó giám đốc? Tôi ở cùng bạn trai cũng phải báo cáo với anh à?"

Câu nói này của Hạ Vi khiến thân hình cao lớn của Khánh Duy trở nên cứng ngắc.
Mấy năm qua rất nhiều lần anh mơ thấy Hạ Vi kết hôn cùng người đàn ông khác. Anh biết như vậy là ích kỉ nhưng lòng anh thực sự rất khổ sở mỗi khi nghĩ tới việc này.

Hạ Vi cảm thấy nực cười, xoay cổ tay dùng sức rút ra nhưng vẫn không thoát được. Sắc mặt cô lạnh đi:
"Anh đừng làm tôi khó hiểu nữa, 4 năm trước quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi, chính anh tự mình kết thúc. Nếu anh không phải cấp trên của tôi, thì tôi chỉ mong...cả đời này không phải gặp lại anh"
Khánh Duy không biết rằng, năm đó ngày nào cô cũng nhớ anh, nỗi nhớ mỗi lần cộng lại càng thêm dữ dội. Đó là lúc cô hận anh nhất.
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn, bình tĩnh mà lạnh nhạt của cô,  trong lòng giống như bị dao cứa, khó chịu không tả.
Đột nhiên Khánh Duy vươn tay kéo lấy bả vai Hạ Vi, đôi môi nóng bỏng ép xuống môi cô. Hạ Vi hoảng hốt phản kháng, nhưng anh giống như người mất hết lí trí, gắt gao hôn.
Cả người Hạ Vi bị anh ép chặt lên cửa không nhúc nhích được, đột nhiên rất muốn khóc.
Khoé miệng có một chất lỏng mằn mặn rơi vào khiến Khánh Duy bừng tỉnh, từ từ lùi ra.
Hạ Vi hung hăng lau nước mắt, giọng nói lạnh lùng: "Khánh Duy, đừng khiến tôi thêm ghét anh"
Nói xong cô liền đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh không đuổi theo, đứng tại chỗ nhìn cô đi khỏi, ánh mắt âm u.
-----------
Khánh Duy quay lại phòng làm việc, một lúc sau có người đập cửa.
Anh ngẩng đầu lên, chưa kịp trả lời thì người bên ngoài đã đẩy cửa tự động xông vào. Quả nhiên là Linh Chi.
"Có chuyện gì?"_Anh hỏi.

"Đặng Khánh Duy, anh còn định giấu em lén lút qua lại với người tình cũ đến bao giờ? Người hôm trước chính là Phan Hạ Vi!"
Linh Chi tức giận đập bàn.
Khánh Duy cau mày đứng dậy: "Em dám sai người điều tra?"

"Thì sao? Anh là người yêu của em, em có quyền biết được chuyện này. Đuổi việc cô ta ngay đi!"_Linh Chi hất cằm nói.
Khánh Duy bực bội không thôi. 
Năm đó cô ta lén nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và Thanh Tùng rồi biết sự thật. Sau hôm đấy ngày nào Linh Chi cũng bám lấy anh, còn doạ sẽ nói ra nếu anh không đồng ý làm người yêu cô ta. Khánh Duy càng chán ghét, cô ta càng quấn lấy.

Anh đè nén cơn giận, đưa tay bóp ấn đường: "Đủ rồi, ra ngoài mau"

"Không ra! Nếu anh không cho nghỉ việc thì em sẽ nói cho cô ta biết anh là con trai của chủ tịch tập đoàn này, đến lúc đấy..."
"Choang!!"
Lời còn chưa nói hết thì chiếc cốc thuỷ tinh đã bay vèo tới chỗ cô, đập vào tường vỡ tan. Linh Chi hoảng hồn lùi lại.
Sắc mặt Khánh Duy doạ người, đôi mắt vằn lên mạch máu đỏ: "Nếu cô dám nói ra thì đừng trách tôi không nhắc trước, cô hiểu chưa?"
Anh gằn giọng, trán nổi rõ gân xanh.
Linh Chi cắn môi: "Anh...anh dám!"

"Cô thử xem"

Linh Chi tức tới phát điên: "Em yêu anh, em sẽ đi theo anh tới chừng nào anh chịu cưới em thì thôi!"_Cô ta nói rồi xoay người bỏ đi. Trước khi đi không quên sập mạnh cửa.
------------------------------
Vote cho Sam nhé ❤️

Okumaya devam et

Bunları da Beğeneceksin

77.9K 6.4K 39
--- Trích đoạn: - Anh biết không? Anh chính là ánh dương rực rỡ của đời em đấy. Men say của rượu khiến mặt tôi nóng bừng như lửa đốt, miệng cười ngây...
169K 3.6K 121
Edit bởi tui!!!
1.4M 129K 151
Hán Việt: Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Hậu Ngã Bạo Hồng Liễu Tác giả: Phong Hoa Như Cố Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Xuyên việt...
52.9K 4.5K 50
Ở đây chỉ có truyện HE. Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không tái sử dụng bản dịch này dưới mọi hình thức. Link lofter của các tác g...