[ Hắc Bang , HE ] Có Chạy Đằn...

Tue_Nguyen

882K 15.5K 451

Tác Giả : A Đào Đào Thể loại : HE , Sủng , hiện đại, hắc bang , cường thủ , H 18 + Độ dài : 65 chương + 9 NT... Еще

Chương 2: Thiếu nữ vô tội
Chương 3: Cuộc kiểm tra đáng sợ
Chương 4: Cô gái xinh đẹp
Chương 5: Thiếu niên ma quái mê hoặc lòng người
Chương 6: Khế ước ma quỷ
Chương 7: Tính tình tàn bạo
Chương 8: Địa bàn của Lục Tiến
Chương 9: Cô gái nhỏ bé
Chương 10: Món quà của Lục Tiến
Chương 11: Đầm lầy ăn thịt người
Chương 12: Chàng trai trẻ tuổi
Chương 13 : Kết cục đáng có
Chương 14 : Cô bé ngoan
Chương 15 : Euler đáng thương
Chương 16 : Địa ngục chân chính
Chương 17 : Lời dặn của Lục Tiến
Chương 18 : Bắt đầu sự săn sóc
Chương 19 : Người nhà của Lục Tiến
Chương 20 : Nguy hiểm tới đột ngột
Chương 21 : Cuộc giết chóc bắt đầu
Chương 22 : Lục Tiến khốn khiếp
Chương 23
Chương 24 : Chuyện quá khứ như mây khói
Chương 25 : Tâm tình thiếu nữ
Chương 26 : Ép buộc nở rộ
Chương 27 : Độc nghiện của nhau
Chương 28 : Sự khó xử của đội trưởng Chu
Chương 29 : Hình ảnh cuối cùng
Chương 30 : Nỗi đau của Lục Tiến
Chương 31 : Cô gái quay về
Chương 32 : Sự lựa chọn gian nan
Chương 33 : Sinh mạng mới ra đời
Chương 34 : Linh hồn bị lạc
Chương 35 : Lời từ chối của thiếu nữ
Chương 36 : Buộc chặt lòng bàn tay
Chương 37 : Yêu hận đan xen
Chương 38 : Cuộc quyết đấu của hai người đàn ông
Chương 39 : Thuốc giải của Lục Tiến (18+)
Chương 40 : Phù hợp đến hoàn mỹ (18+)
Chương 41 : Đứa trẻ trầm tính
Chương 42 : Phương thức của Lục Tiến
Chương 43 : Cách thức tiếp cận
Chương 44 : Gạt bỏ khúc mắc
Chương 45 : Đứa trẻ hiếu kỳ
Chương 46: Sự dịu dàng của Sơ Vân
Chương 47: Báo ứng của Euler
Chương 48: Bóng đêm mê ly (18+)
Chương 49: Doanh trại năm xưa
Chương 50: Sự trừng phạt của Lục Tiến
Chương 51: Chuyến du lịch ngọt ngào (18+)
Chương 52: Nguy hiểm bất ngờ
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65 ( 18+ )
Chương 66: Ngoại truyện 2
Chương 67: Ngoại Truyện 3
Chương 68: Ngoại Truyện 4
Chương 69: Ngoại truyện 5
Chương 70: Ngoại truyện 6
Chương 71: Ngoại truyện 7
Chương 72: Ngoại truyện 8
Chương 73: Ngoại truyện 9 (18+)

Chương 1: Ngã rẽ số phận

44.4K 493 16
Tue_Nguyen


Trên sân khấu hoa lệ, một thiếu nữ nhỏ nhắn thanh lệ đang dùng tư thái trang nhã cúi chào khán giả dưới đài, sau đó ngồi xuống trước cây đàn dương cầm.

Cô hơi nghiêng đầu, những ngón tay thon dài lướt trên phím đàn. Trong đại sảnh, bản nhạc "Lâu đài trên không" vang lên cùng giai điệu du dương và âm luật tuyệt mĩ khiến mọi người phải cảm động rơi nước mắt.

Khi tiếng đàn vang lên theo từng ngón tay của thiếu nữ, vài giám khảo sắc mặt nghiêm túc ngồi dưới hàng ghế đầu tiên cũng không khỏi khẽ gật đầu.

Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi trong góc khẽ nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào mỗi một động tác của thiếu nữ trên sân khấu, đến khi cô bé hoàn thành khúc nhạc, tiếng vỗ tay dưới sân khấu nhiệt liệt vang lên thì vẻ mặt căng thẳng của người phụ nữ mới thả lỏng, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười thỏa mãn.

"Mẹ" Thẩm Sơ Vân trở về hậu trường, trông thấy mẹ mình đang đợi thì nở một nụ cười, thầm nghĩ hẳn là hôm nay mẹ rất hài lòng với màn biểu diễn của mình.

Mẹ Thẩm vui vẻ cầm lấy bàn tay của con gái, da thịt non mềm vô cùng mịn màng, mái tóc dài đến eo, mới mười lăm tuổi nhưng đã trổ mã trở thành thiếu nữ thướt tha trang nhã, yêu kiều duyên dáng, mặc dù đường nét trên gương mặt chưa thật sự trưởng thành nhưng cũng có thể nhìn ra sau này nhất định sẽ rất xinh đẹp. Mà được giáo dục tốt khiến cho cô thoạt nhìn có phần xuất sắc hơn những thiếu nữ cùng tuổi.

Cho nên mẹ Thẩm dạy dỗ rất nghiêm khắc đứa con gái này của mình. Đây là bảo bối của bà, cũng là niềm tự hào của bà.

Nhà họ Thẩm cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, ba Thẩm mở nhà hàng Tây, hôm nay nhà hàng cũng đã có hơn hai mươi chi nhánh.

Mẹ Thẩm dạy dỗ một trai một gái vô cùng tốt, trong mắt người ngoài thì đây là một gia đình vô cùng hoàn mĩ, mà cho tới bây giờ mẹ Thẩm luôn là đối tượng rất được hâm mộ trong mắt bạn bè.

Chỉ có Thẩm Sơ Vân cùng em trai Thẩm Cát An thường xuyên cảm thấy ngột ngạt dưới sự đòi hỏi mọi chuyện phải hoàn hảo của mẹ Thẩm, nhưng bất kể thế nào thì Thẩm Sơ Vân cũng cố gắng làm thật tốt, bởi vì cô tin tưởng mẹ yêu thương cô không hề ít hơn những người mẹ khác.

Nếu như ngày đó số phận không đột ngột chuyển hướng thì cuộc sống của Thẩm Sơ Vân vẫn đi theo quỹ đạo của một cô gái hoàn hảo, người vợ hoàn hảo, người mẹ hoàn hảo.

Đó là một buổi chiều nắng ấm, ba Thẩm đưa con trai đi câu cá cùng mấy người bạn, Sơ Vân tan học đứng trước cổng trường trung học nữ sinh hơn 15 phút cũng không thấy xe tới đón cô, cô thấy hơi lạ nên vừa lục tìm điện thoại trong cặp sách vừa chào hỏi bạn học đi qua.

Điện thoại đã có người bắt máy, giọng nói của mẹ Thẩm vang lên, "Sơ Vân à, mẹ không đến đón con được rồi, bà ngoại bị tức ngực nên mẹ phải sang đó một lát, con tự đón xe về nhà được không?"

"Mẹ, con cũng đến thăm bà ngoại được không ạ?" Sơ Vân sốt ruột hỏi.

"Không được, con ngoan ngoãn về nhà trước đi, không được đi đâu hết, làm xong bài tập thì luyện đàn hai tiếng cho mẹ, phải vào được vòng bán kết biết không?" Giọng nói của mẹ Thẩm dịu dàng nhưng rất kiên quyết.

"Mẹ, con biết rồi." Sơ Vân khẽ trả lời, đối mặt với uy quyền của mẹ cho tới bây giờ cô luôn ngoan ngoãn nghe lời.

Nghe mẹ Thẩm dặn dò xong, Sơ Vân cất điện thoại vào cặp sách.

Không có xe đến đón, cô phải tự gọi xe về nhà, nhưng mà cô nhìn trái nhìn phải, trong lòng lại thấy khá thoải mái. Hai mắt Sơ Vân sáng lên lấy ví tiền ra, tìm được vài đồng xu sau đó cùng với bạn học đi về hướng nhà ga.

Chưa từng đi tàu điện ngầm, hôm nay rất vất vả mới có cơ hội này khiến cô rất thích thú.

Dưới sự hướng dẫn của bạn học, cô bỏ đồng xu vào máy bán vé tự động gần cửa nhà ga.

Lúc này đang là giờ cao điểm nên trạm dừng đông nghịt người.

Sơ Vân theo bạn học chen vào trong, cô nắm chặt tay vịn, trống ngực đập liên hồi. Lần đầu tiên to gan không chịu nghe lời mẹ nhưng tâm trạng lại thoải mái chưa từng có, thoải mái đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô không tự chủ được hiện lên vẻ nghịch ngợm vui vẻ.

Thiếu nữ xinh đẹp đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, có nhiều người mượn cớ chen đến gần cô, từ từ đứng phía sau cô, thân thể nóng hổi tiến đến càng lúc càng gần. Sơ Vân bắt đầu cảm thấy bối rối, ôm cặp sách cố gắng trốn vào góc.

Cũng may một bà lão ngồi trước mặt cô thấy không vừa mắt nên bế đứa cháu chừng sáu bảy tuổi lên, sau đó bảo Sơ Vân ngồi xuống bên cạnh bà.

Sơ Vân ôm cặp sách ngồi xuống bên cạnh bà lão có khuôn mặt hiền lành, gã đàn ông vốn muốn thừa cơ sàm sỡ khẽ chửi bới vài tiếng rồi xuống tàu.

"Phù!" Sơ Vân thở phào một hơi rồi tranh thủ quay đầu lại cảm ơn bà lão đã giúp mình.

"Cảm ơn cái gì chứ, chuyện nhỏ mà!" Bà lão mỉm cười nói với Sơ Vân.

"Cô bé bao nhiêu tuổi rồi?" Bà lão hiền lành hỏi Sơ Vân.

"Mười lăm ạ" Sơ Vân hé miệng khẽ cười cười, có hơi thẹn thùng trả lời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô hơi ửng đỏ, hàng lông mi thật dài khẽ rung động, bà lão nhìn gần mới phát hiện ra cô bé này đẹp đến kinh người, không nhịn được mà thất thần.

"Chị này xinh quá!" Bé trai nằm sấp trong lòng bà lão nhìn thẳng vào Sơ Vân, sau đó vừa uống sữa chua vừa nói với bà lão.

"Ha ha ha, thằng nhóc này." Bà lão cười cười vỗ lưng đứa bé.

Quần áo bà lão tươm tất, thái độ hòa ái, đứa bé trai cũng ngoan ngoãn đáng yêu khiến tâm trạng căng thẳng của Sơ Vân cũng dần thả lỏng.

Khoang xe dần dần ít người hơn, bé trai cũng quấn lấy Sơ Vân hỏi lung tung nửa ngày, vô cùng yêu thích vẻ đẹp của Sơ Vân, bà lão cười nhìn hai người, sau khi ngoan ngoãn gọi mấy tiếng chị, đứa bé trai lấy một hộp sữa chua từ trong túi ra đưa cho Sơ Vân.

"Chị à, cho chị này." Vẻ mặt hồn nhiên của bé hiện lên một nụ cười đáng yêu làm cho người ta không đành lòng từ chối.

"Cảm ơn em" Sơ Vân nhận hộp sữa chua, cười nói cảm ơn.

"Chị uống đi." Bé trai vụng về xé bọc ngoài lấy ống hút ra, cắm vào hộp sữa chua, sau đó đưa sữa chua lên miệng Sơ Vân.

Sơ Vân muốn từ chối nhưng lại không chịu nổi ánh mắt trong sáng của đứa bé nên đành phải cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ. Khuôn mặt hiền lành của bà lão hiện lên một nụ cười sâu sắc, đứa bé trai cũng cười vui vẻ.

Vài phút sau, Sơ Vân bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô cảm thấy chân tay mềm nhũn, toàn thân không còn sức, tất cả mọi thứ trước mắt đã nhòa đi.

Bà lão hiền lành lấy một chiếc áo choàng từ trong túi ra đắp lên người Sơ Vân.

"Đứa bé ngoan, ngủ một lát đi." Bà lão dùng ánh mắt trìu mến nói với Sơ Vân. Sau đó dùng tay nhẹ nhàng vịn đầu cô tựa vào vai mình.

***

Rất tối , đưa tay lên cũng không thấy năm đầu ngón tay. Bốn phía đều đung đưa như đang trên thuyền hoặc trên xe.

Không khí tràn ngập mùi vị khó ngửi, còn có cả tiếng gia cầm kêu. Đây là đâu?

Tại sao mình lại ở trong này?

Sơ Vân thấy toàn thân mềm như một đống bùn, cô khẽ mở mắt ra, bởi vì tác dụng của thuốc nên đầu óc cô trống rỗng, mất một lúc lâu mới mơ hồ nhớ tới một chuyện.

Không gian tăm tối ngột ngạt khiến cô cảm thấy sợ hãi bắt đầu giãy giụa, nhưng trên thực tế cô dùng lực toàn thân cũng chỉ có thể làm cho ngón tay nhúc nhích nhẹ mà thôi.

Bốn phía hôi hám, cũng nóng hừng hực, rất khó chịu. Trong bóng tối, Sơ Vân cảm thấy hình như không thể có một mình cô đang thở.

Cô có thể cảm giác được bên cạnh mình còn có tiếng hít thở nhẹ nhàng. Lông mao toàn thân cô lập tức dựng đứng! Sợ hãi khiến cho hơi thở cô ngừng lại.

"Cứu mạng!" Dùng toàn lực cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu cứu thầm thì từ yết hầu, sợ hãi cực điểm khiến Sơ Vân chảy nước mắt, không ngừng nhấp môi phát ra tiếng kêu cứu, nhưng âm thanh yếu ớt này lại bị che giấu bởi tiếng gia cầm phía dưới. Đột nhiên Sơ Vân cảm thấy mình bị đập vào cái gì đó, sau đó cô nghe thấy tiếng động cơ tắt hẳn, bốn phía ngừng lắc lư. Trong bóng tối, cô kinh hoàng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp.

Bên ngoài truyền đến tiếng nói ầm ĩ, hình như có người đang cò kè mặc cả, sau đó có người chuyển toàn bộ lồng sắt nhốt gia cầm ra khỏi thùng xe.

Đột nhiên nghe thấy tiếng người, Sơ Vân như người không biết bơi nhìn thấy một thanh gỗ nổi trên mặt nước. Cô bất chấp tiếng kêu khiến cho người ta sởn tóc gáy bốn phía, nuốt nước miếng vào yết hầu khô khốc, sau đó gắng sức phát ra tiếng kêu cứu thật lớn, "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Người đang vận chuyển hàng bên ngoài không có bất kì phản ứng nào, chỉ có tiếng lồng sắt bị kéo đi.

"Rầm!" Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, cũng nhốt tiếng kêu cứu yếu ớt của Sơ Vân vào bóng tối.

"Mẹ à con sợ quá, mau cứu con."

Nước mắt không ngừng lăn dài xuống, cảnh tượng chưa bao giờ trải qua khiến cho cô gái nhỏ bắt đầu khóc nức nở.

Xe tiếp tục đi, không khí vẫn tràn ngập mùi hôi thối của phân và nước tiểu cùng tiếng kêu líu ríu của gia cầm.

Không gian tăm tối càng lúc càng làm cho người ta ngột ngạt, ngột ngạt đến mức làm cho người ta không thể thở nổi. Toàn thân Sơ Vân đổ mồ hôi, tóc ướt đẫm dán vào cổ, cô bắt đầu hé cái miệng nhỏ nhắn để thở. Đến khi Sơ Vân cảm thấy chóng mặt mê man thì bên ngoài lại một lần nữa truyền đến tiếng mở cửa.

Lúc này, tiếng bước chân không đảo qua đuôi xe nữa mà đi thẳng đến chỗ Sơ Vân đang bị nhốt.

"Cách cách!" Sơ Vân thoang thoáng nghe thấy tiếng mở khóa cửa, sau đó là âm thanh khóa sắt bị kéo ra. Sơ Vân nằm trên mặt đất cố hết sức quay đầu lại, nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Rầm!" Cửa sắt nhỏ bị kéo ra rồi bắn ngược lại thùng xe.

Theo tiếng cửa mở ra, một mùi hôi thối của phân và nước tiểu của gà cũng mãnh liệt xông vào nhưng lại làm cho người đang bị nhốt trong không gian kín mít gần như không thể hít thở nổi có được cơ hội thở dốc.

Sơ Vân yếu ớt nằm trên mặt đất, miệng mở rộng, tham lam hít thở không khí mang theo mùi hôi hám.

Trong ánh sáng yếu ớt, cô mơ hồ trông thấy một gã đàn ông thấp bé chui vào theo khe cửa chật hẹp.

Đầu tiên gã này đi tới trước mặt Sơ Vân, đưa tay dò xét hơi thở của cô rồi sau đó lại quay sang kiểm tra hơi thở của những cô gái xung quanh.

Sơ Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn theo động tác của gã này, lúc này mới phát hiện thì ra cách cô khoảng vài chục centimet còn có ba bốn cô gái đang nằm bất tỉnh.

"Đứa này hình như không còn thở nữa!" Gã đàn ông kiểm tra xong quay đầu lại nói với người đang chờ ngoài kia, giọng nói thô thiển.

"Cứt! Đứa nào không còn thở?" Gã đàn ông ngoài kia khẽ mắng cài câu.

"Mẹ mày! Nhóm này đều là hàng có nhan sắc! Bên kia còn đang chờ giao hàng đấy!"

"Lôi ra ngoài nhìn thử xem còn cứu được không!" Gã đàn ông bên ngoài nhíu mày.

Gã đàn ông thấp bé lên tiếng rồi xoay người nâng cô gái tóc dài khoảng mười bảy mười tám tuổi nằm trên sàn lên, nửa ôm nửa kéo người ra ngoài, lúc đi ngang qua người Sơ Vân, gã đàn ông không nhịn được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô một cái.

"Mẹ nó chứ, mấy đứa con gái này đứa nào cũng ngon miệng thế này, ông đây sắp nhịn không được rồi đây!" Gã đàn ông thấp bé cười dâm loạn.

"Mẹ mày! Giờ mà còn tâm tình nghĩ đến mấy cái này à! Trước 4h chúng ta phải giao hàng đến cho anh Trần, đến muộn anh Trần cắt cái kia của mày vứt cho chó ăn đấy!" Gã đàn ông bên ngoài hùng hổ nhận lấy cô gái kia sau đó bế ra ngoài, vừa đi vừa dặn gã kia: "Con đường đằng sau không có ai, mày mở cửa thông gió ra, sau đó đút một ít nước, đừng cho uống nhiều quá, cũng đừng có làm cho chúng nó hôn mê, vậy không bán được giá cao đâu!"  

Продолжить чтение

Вам также понравится

263K 3.8K 95
Tác giả: Minh Châu Hoàn Thể loại: ngôn Tình Nguồn: truyenfull.com, diễn đàn lê quý đôn Trạng thái: full Văn án: Năm Tống Ương Ương vừa tròn mười chín...
117K 2.2K 6
Hắn tổn thương cô sâu sắc. Đầu tiên, hắn dụ dỗ cô lên giường để rồi mang thai, cưới về nhà hắn. Nhưng, hắn có mà để tâm đến cô. Hắn suốt ngày ra ngoà...
Cậu chủ, tha cho em đi! Hà Trần Ngọc

Подростковая литература

7.4K 92 24
Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi! là truyện teen đầy thú vị nói về cuộc tình chủ tớ. -Cậu chủ, nếu bà chủ biết thì bà sẽ..... -nó đỏ mặt lúng túng nói -Không s...
[ZHIHU-FULL] TRÚC MÃ TỐT NHẤT Oralie

Короткий рассказ

2.5K 73 5
🌸 Tác giả: Trần Trần. 🌸 Thể loại: Hiện đại, nguyên sang, ngôn tình, vườn trường, thanh mai trúc mã, đoản văn, thị giác nữ chủ, ngôi thứ nhất, HE...