[LONGFIC] Silent Love [Chap 2...

Door JessJJ

18.7K 232 4

Meer

Silent Love [Chap 21-End]
Silent Love [Chap 20]
Silent Love [Chap 19]
Silent Love [Chap 18]
Chap 17-2
Silent Love [Chap 17-1]
Silent Love [Chap 16]
15-2
Silent Love [Chap 15-1]
Silent Love [Chap 14]
Silent Love [Chap 13-2]
Silent Love [Chap 13-1]
Silent Love [Chap 12-2]
Silent Love [Chap 12-1]
Silent Love [Chap 11-2]
Silent Love [Chap 11]
Silent Love [Chap 10-2]
Silent Love [Chap 10-1]
Silent Love [Chap 9-2]
Silent Love [Chap 9-1]
Silent Love [Chap 8]
Silent Love [Chap 6+7]

[LONGFIC] Silent Love [Chap 1->5] Jeti

1.8K 19 2
Door JessJJ

Author : Bee - Like_s9 ( Cố vấn : Sungeunyoo )

Status : On-going

Genre: Romance; Drama

Main couple: JeTi, only JeTi

Chap 1 :

Jessica quay tới quay lui trên chiếc giường của mình một cách trằn trọc. Điều kì lạ ở đây là cô ấy rất thích ngủ, nhưng chẳng hiểu vì sao đêm nay lại dài đến thế. Khẽ đưa mắt mình về phía chiếc đồng hồ ở đầu giường, Jessica tự thở dài khi đã 1h đêm mà cơn buồn ngủ vẫn chưa tới với cô.

Ngồi dậy mở ngăn tủ của mình ra, Jessica lôi một tấm hình từ trong đó và ngắm nhìn nó. Khuôn mặt thanh tú của một cô gái hiện ra rất rõ nét cùng một nụ cười tươi tắn trên môi. Và tin tôi đi, đó là nụ cười có ý nghĩa nhất đối với Jessica và đẹp nhất mà bạn từng thấy.

Tiffany, mình yêu cậu.

Jessica vò tóc mình 5p để cố loại bỏ những suy nghĩ trong đầu mình lúc này. Đứng dậy và quyết định sẽ xuống bếp uống một chút nước và thậm chí là sữa để cơ thể mình thoải mái hơn.

Chỉ vừa đi tới trước cửa phòng khách, Jessica đã nhận ra ngay bóng dáng một cô gái ngồi trên trường kỉ, mắt ngó đăm đăm ra phía ngoài cửa sổ và trông ngóng một cái gì đó, một bóng dáng hay một con người.

“ Cậu chưa ngủ à. Đã 1h đêm rồi đó. “

Cô gái vẫn chỉ im lặng. Không đáp trả. Thậm chí ánh mắt cũng không hề dịch chuyển về phía Jessica. Chỉ đơn giản là ngồi đấy và lơ là mọi thứ xung quanh.

Nhịp thở và đôi mắt to tròn chứng tỏ cô gái vẫn còn thức. Và dù tiếng Jessica trong đêm nghe rõ đến thế nào thì cô gái đó vẫn xem như chưa nghe thấy gì.

Jessica thở dài một lần nữa và bước vào trong bếp, lấy một ly sữa nóng và mang lại cho cô gái ngồi trên trường kỉ. Cô ngồi xuống bên cạnh và ngó sơ qua những thứ mà cô gái đang nhìn. Chỉ là một bóng đêm tĩnh mịch bao quanh một khúc vườn u tối và đầy lạnh lẽo.

“ Cậu ổn chứ. “

“ ……………. “

Vẫn không có tiếng đáp trả nào cho sự quan tâm vô bờ của Jessica. Cô đã quá quen với chuyện này. Cuộc đối thoại một mình luôn diễn ra hằng ngày với cô ấy. Và dù rất chán khi phải nói chuyện một mình nhưng Jessica chưa bao giờ bỏ cuộc để khiến cô gái đang ngồi cùng mình phải nói một tiếng dù chỉ là ừ hử cũng được.

Có thể nói Jessica quá khờ khạo, hoặc không. Người con gái này cũng chỉ vừa ở cùng cô 4 tháng trước do bất đắc dĩ nhưng những gì cô ấy mang lại thì không ít như thế. Jessica từng thấy tội nghiệp và cảm thông cho cô ấy. Nhưng khi những tình cảm bắt đầu mạnh mẽ hơn trong cô thì cô muốn thấy cô ấy cười, điều mà cách đây 4 tháng, cô đã không bao giờ thấy nữa.

“ Cậu muốn mình ở đây với cậu không. “

Cô gái khẽ lắc đầu. Có vẻ như cũng không hẳn là cô ấy không chú ý tới Jessica. Chỉ là cô ấy không muốn nói bất cứ điều gì trong lúc này. Bóng tối làm cô ấy sợ. Bóng tối làm cô ấy nhớ lại mọi chuyện. Dù không ai trách cứ, nhưng có những thứ sẽ luôn dằn vặt bạn dù nó không phải lỗi do bạn gây ra. Chẳng có nỗi ám ảnh nào có một cái tên cho rõ ràng, nó tới rồi lại đi bất kể bạn có muốn hay không.

Và cô ấy biết cũng không phải là lỗi của cô gái ngồi kế bên mình. Vậy thì việc gì cô ấy phải ngồi lại cùng cô trong màn đêm tĩnh mịch này mà không phải là chiếc giường với chăn ấm nệm êm đầy đủ.

Ở cùng Jessica 4 tháng, cô gái biết cô ấy là một con sâu ngủ thực sự, và việc ngồi đây với cô có thể là một cực hình.

“ Fany à, làm ơn cho mình biết mình phải làm gì cho cậu đi được không. “

Dù rất quan tâm cô ấy, nhưng Jessica luôn phải giữ khoảng cách giữa mình và Tiffany, không thể tiến tới mà lại không thể thụt lùi. Đâu ai hiểu được cảm giác đó. Nó đau khổ khi thấy người mình yêu khóc, dằn vặt khi thấy cô ấy xa lánh mọi thứ và hiện thực. Tự dày vò bản thân khi cô ấy đào thải tất cả các loại thức ăn xung quanh mình.

Cuộc sống đôi lúc quá khắc nghiệt và thiếu công bằng. Jessica chẳng hiểu tại sao ông trời lại nỡ đối xử với một cô gái như Tiffany bằng cách cay đắng như thế. Tại sao cướp đi nụ cười đẹp nhất trên thế gian này và để lại đó một nỗi ưu tư sầu thảm lạ lùng.

“ Fany, mình xin đấy. “ Ánh mắt Jessica cụp lại trong sự bất lực và đau khổ.

Đã 4 tháng rồi nhưng mọi chuyện vẫn cứ như vậy. Vẫn là những cơn ác mộng hằng đêm. Vẫn là những giọt nước mắt không tên rơi dài trên má…

Jessica chẳng còn biết mình phải làm thế nào nữa. Cô không thể mệt mỏi với người mà mình yêu thương, nhưng lại chẳng có cách nào khiến cô ấy hướng về phía mặt trời hoặc ít nhất là hướng về nơi nào đó có nụ cười…

Tiffany quay lại và nhìn thấy dòng nước mắt trên má Jessica. Vẫn là khuôn mặt không chút cảm xúc đó. Cô muốn nói gì đó, mấp máy môi xong lại thôi. Cảm xúc và sự dè dặt là thứ mà Tiffany không bao giờ vượt qua nổi. Dẫu biết cô gái ngồi kế bên mình bao ngày vẫn chăm sóc và dành cho mình sự an ủi, nhưng nó quá vô nghĩa khi mà chính cô cũng cảm thấy tội lỗi với cô ấy.

Tiffany vơ lấy ly sữa trên bàn và đưa cho Jessica ra hiệu để cô ấy uống. Lúc này đây, có lẽ người cần ly sữa này hơn chính là Jessica chứ không phải Tiffany. Jessica lắc đầu nhẹ, đẩy ly sữa và tay Tiffany về phía cô ấy.

Bỏ ly sữa xuống bàn, Tiffany lại quay mặt ra phía ngoài cửa sổ, nơi có bóng đêm và khu vườn nhỏ. Có thể đó là thế giới riêng vào mỗi tối của cô ấy. Ít nhất khi Tiffany có một thứ nào để nhìn thì cô ấy sẽ không phải gặp ác mộng. Và trong lúc này đây, cô lại dùng chính bóng đêm đó để không phải đối mặt với những giọt nước mắt trên má Jessica. Cô sợ mình sẽ để cảm xúc lu mờ lý trí, không kiềm được lòng an ủi Jessica và khiến cho cô ấy càng có hi vọng về cô.

Kể từ khi chuyện đó xảy ra, cô đơn và lạnh lẽo luôn là bạn đồng hành thường niên của Tiffany. Có thể như vậy là không tốt nhưng chỉ có thế Tiffany mới cảm thấy như mình còn đang sống trên thế giới này. Jessica là tia nắng duy nhất chiếu vào cuộc đời Tiffany, nhưng Tiffany không muốn để nắng chạm vào mình. Nó quá ấm áp và cô không muốn mình chìm vào thế giới đó để rồi không bao giờ muốn thoát ra nữa.

Jessica xoa xoa trán của mình bằng hai tay và di chúng. Tiffany rất bướng và hầu như chưa bao giờ nghe lời cô dù chỉ một lần. Dẫu cho cô có nói gì, có làm gì thì đáp lại cũng chỉ là ánh mắt đầy vẻ ưu tư đó. Nếu Tiffany không phải là người Jessica yêu, có lẽ…cô đã không thể chịu đựng được cho tới bây giờ.

Nhiều lúc Jessica thầm nghĩ rằng nếu Tiffany không gặp chuyện khủng khiếp đó, liệu cô có để tình cảm trong lòng mình trỗi dậy hay không. Có vẻ câu trả lời cũng sẽ là có, nhưng chỉ là tình cảm đơn phương, hoặc ít nhất nhìn người mình yêu hạnh phúc đã là quá mĩ mãn cho cô. Jessica chưa bao giờ đòi hỏi ở Tiffany một sự đền đáp, đơn giản cô biết, nếu ai phải trải qua những chuyện này, còn sống như Tiffany đã là một kì tích rồi.

Muốn đưa cánh tay xoa lấy bờ vai cô ấy, nhưng Jessica lại không dám và chỉ có thể nhìn Tiffany bằng một ánh mắt chan chứa tình cảm và sự lo lắng. Không lẽ cô ấy không nhận ra tình cảm của cô dành cho cô ấy sao. Nhiều lúc Jessica chỉ muốn đè hẳn Tiffany sang một bên và tỏ tình cùng cô ấy, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt của Tiffany, Jessica lại ngay lập tức trở thành con người của lý trí và xua đi những dự định điên rồ.

Xã hội chắc chắn không cho phép cô và Tiffany. Gia đình thì lại càng không dù họ không hề phản đối chuyện cô yêu một cô gái.

Đã vậy còn lương tâm và trách nhiệm đang ẩn trong con người Jessica nữa. Cô không thể phản bội lại mọi thứ mà còn không chắc rằng liệu cô ấy có muốn làm điều đó cùng cô không. Jessica không dám đánh đổi mối quan hệ được chăm sóc Tiffany thành chuyện Tiffany xa lánh cô.

Chuyện này quá nhạy cảm và vô lý. Đến mức chính Jessica còn không cho phép mình được đứng trước cửa phòng Tiffany hằng đêm hay vào đắp lại chăn cho cô ấy.

Jessica ước gì mình có thể hy sinh một cái gì đó cho Tiffany. Nhiều cũng được, sinh mạng mình cũng được. Chỉ cần cô ấy mỉm cười thì mạng sống của cô cũng chẳng là gì nữa. Nhưng Jessica biết mơ ước mãi mãi chỉ là ước mơ. Cô ko thể lao đầu ra ngoài xe tải chỉ để Tiffany khóc lóc van xin cô đừng như vậy. Điều đó thật hèn kém và bỉ ổi.

Nhưng cô nhớ cách cô ấy cười gần như là phát điên. Cách cô ấy vỗ tay phấn khích trước một vấn đề nào đó, hay cách mà cô ấy ôm lấy một đồ vật màu hồng rồi ánh mắt sẽ cong lên thành vầng trăng lưỡi liềm sát thủ.

Chẳng hiểu vì sao ngồi bên Tiffany lâu như vậy mà Jessica vẫn không thấy cơn buồn ngủ xâm nhập mình dù không khí giữa hai người chỉ có im lặng và tiếng gió vi vu thổi từ bên ngoài vào. Có lẽ là do cô không nỡ để cô ấy ngồi đây một mình trong cái lạnh của khí trời và bóng đêm. Jessica tự hỏi liệu Tiffany có cảm nhận thấy cô đang ngồi kế bên cô ấy không, hay Tiffany chỉ xem cô như một vật thể vô hình nào đó.

Đã 3h đêm và tình trạng như vậy vẫn cứ tiếp diễn. Chính Tiffany cũng bắt đầu không thể bỏ qua được cô gái đang ngồi kế bên mình với một quyển sách trên tay. Điều đó báo hiệu cho cô biết rằng cô gái này sẽ không dời đi cho đến khi cô đi ngủ. Phiền thì cũng không phải là phiền khi Tiffany biết cô ấy chỉ lo cho cô, nhưng có lẽ là hơi kì đà khi cô muốn yên tĩnh một chút.

Tiffany dùng tay mình gập quyển sách trên tay Jessica lại. Jessica ngước nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu cho tới khi cô đứng lên và ra hiệu mình sẽ lên phòng. Vẫn không một tiếng nói nào được thốt ra từ cô ấy. Có lẽ ai nhìn vào cũng nghĩ rằng Tiffany đang rất quá đáng với người kế bên mình nhưng cô không yêu cầu cô ấy quan tâm quá nhiều vào cô. Tốt nhất là đừng bao giờ quan tâm tới cô thì hơn.

Jessica càng quan tâm, sự đau đớn của bản thân Tiffany càng dâng trào hết mức có thể. Nhiều lúc nhìn Jessica xếp lại chăn gối dùm mình hay rót một ly sữa cho mình cũng khiến Tiffany thắt cả lòng. Đáng lí ra… là không như thế. Nếu k có bi kịch đó, Tiffany sẽ bước trên con đường đầy hoa hồng, còn Jessica k phải khổ sở chăm sóc 1 người mất hết hi vọng như cô.

Vẫn dõi mắt theo cho tới khi Tiffany vào tận trong phòng Jessica mới yên tâm mà quay vào phòng mình. Để cuốn sách trên bàn và ngồi xuống một chiếc ghế, Jessica ngáp dài sau những trang sách lúc nãy. Không có Tiffany ở bên, cơn buồn ngủ lại tấn công cô mạnh mẽ. Nhìn lên bàn, Jessica mỉm một nụ cười buồn với người con trai trong tấm hình đó. Giá như…

Jessica leo lên giường nhắm tịt mắt mình lại và để cơn buồn ngủ ru mình vào những giấc mơ dù cho nó có là ác mộng đi chăng nữa. Cô cần ngủ để sáng mai còn dậy và chuẩn bị ngày mới cho cả cô và Tiffany.

Người mà đáng lí ra cô phải kính cẩn gọi bằng : Chị dâu.

Chap 2 :

Part 1 :

Jessica dậy sớm, đơn giản vì cô không còn là cô gái cách đây 4 tháng nữa. Sáng nào Jessica cũng đặt đồng hồ dậy lúc 7h và xuống bếp làm hai phần ăn sáng, nó chỉ đơn giản là vài miếng sandwich và 2 ly sữa dâu nhưng đó cũng là sự cố gắng của cô ấy.

Dù rằng không phải lúc nào Tiffany cũng chịu ăn sáng và Jessica luôn phải ăn một mình thì cô ấy vẫn làm thế để nó trở thành một thói quen, để Jessica hiểu được rằng, mình còn một người nữa cần phải chăm sóc và nhắc nhở.

Nói chính xác ra thì hồi xưa nhà Jessica có người làm, nhưng Jessica biết Tiffany thường không thích người lạ ở cùng và vây xung quanh cô ấy nên cô quyết định tự mình làm mọi thứ vì Tiffany. Chỉ có điều chẳng hiểu sao Tiffany lại chịu ở cùng Jessica khi mà chính cô ấy cách đây 4 tháng cũng có thể coi đối với Tiffany là một người lạ.

Liếc nhẹ sang chiếc ghế trống bên cạnh, lại một hôm nữa cô ấy ăn sáng một mình mà không có Tiffany. Việc này dần dà làm Jessica bán tín bán nghi rằng Tiffany có còn muốn thấy mặt mình hay là không. Cầm phần ăn sáng và ly sữa của Tiffany lên, Jessica tiến đến căn phòng luôn đề cái bảng : “ Don’t Disturb, thanks. “ màu đen rất đáng ghét.

Jessica biết Tiffany hiện tại không muốn ai làm phiền, nhưng cô gái trong căn phòng đó ngày hôm qua chỉ ăn đúng một mẩu bánh mì bé tí, làm sao có thể cầm cự được chứ. Jessica gõ nhẹ cửa phòng, chỉ là cho có lệ, đơn giản vì cô biết chủ nhân của căn phòng này sẽ không bao giờ mở cửa cho cô hoặc cho bất kì một ai khác. Jessica tự cho phép mình cái quyền mở cửa vào phòng Tiffany bất kể cô ấy muốn hay không vì cô là chủ nhà.

*Cạch*

“ Fany à, mình vào nhé. "

Tiffany nhìn ra phía cánh cửa, nơi mà cô biết cứ 8h30 là Jessica sẽ mang thức ăn sáng vào phòng mình. Như một cái máy được lập trình sẵn, Jessica sẽ ăn sáng lúc 7h, ngồi chờ Tiffany tới 8h30 và nếu Tiffany không xuống, Jessica sẽ mang lên cho cô để ép uổng hoặc dỗ ngọt cho cô ăn.

Không phải Tiffany không biết Jessica lo cho mình như thế nào, nhưng Tiffany không muốn và cũng không thể nhận sự quan tâm đó, đơn giản vì mối quan hệ của họ chỉ nên dừng ở mức bạn bè rất đỗi bình thường, hoặc chỉ có thể làm người quen của nhau thì sẽ tốt hơn cho cả hai người họ.

“ Xem này, sandwich cá ngừ rất ngon. Yummy. “ Jessica bắt đầu cái trò dụ dỗ của cô ấy.

Jessica hằng ngày đều giở trò như thế, cốt cũng chỉ muốn Tiffany ăn một miếng. Dù rằng Jessica luôn thất bại trong chuyện đó thì cô ấy vẫn cứ kiên nhẫn mà làm. Từng chút một, Jessica hi vọng rằng với những gì cô ấy tận tâm để vào, Tiffany sẽ dần dần hiểu ra được nó.

“ Nếu cậu ăn ngoan, chúng ta sẽ đi mua kem dâu nhé. “ Jessica giơ một cái sandwich về phía Tiffany nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt vô hồn của cô ấy.

Tiffany không hẳn là không muốn ăn. Cô thừa nhận cô đói, nhưng cô không biết mình nên ăn vì cái gì, vì cuộc sống của chính cô ư? Nực cười, cô chỉ muốn chết mà thôi. Nếu không vì Jessica cả chục lần ngăn cản thì chắc giờ này Tiffany cũng không còn trên thế giới này nữa.

Đôi lúc Tiffany tự hỏi Jessica kiếp trước đã nợ cô cái gì, hay cô nợ cô ấy cái gì, để giờ đây họ phải đối mặt với nhau trong một tình huống hết sức trớ trêu và trái ngang. Tiffany cũng chẳng hiểu tại sao mình lại không thể dứt ra được trong mối quan hệ rối rắm của họ. Phải chăng trái tim cô đang cô đơn nên cần tìm một chỗ dựa và Jessica là sự lựa chọn ít đàm tếu nhất cho cô vào lúc này.

“ Sao, Fany không thích kem dâu à. Thế totoro nhé? Totoro màu hồng. “

Tiffany vô thức bật khóc như một đứa nhóc. Lại là totoro, tại sao ai dỗ dành cô cũng dùng totoro. Anh ấy đã thế. Cả Sica cũng vậy. Tại sao hai người lại giống nhau đến thế.

Jessica luống cuống lấy vội hộp khăn giấy và đưa cho Tiffany. Jessica chưa dám chạm vào Tiffany khi cô ấy chưa cho phép và điều đó cũng làm Tiffany thấy hài lòng. Tiffany lau vội nước mắt trên má mình và lắc đầu một lần nữa với Jessica. Tiffany đã quá quen với những giọt nước mắt, cô có thể khóc và nín ngay lập tức để kiềm chế cảm xúc của mình.

Những tưởng sẽ như mọi lần, Jessica không dỗ dành được Tiffany thì cô ấy sẽ bỏ cuộc, nhưng có vẻ như không phải là ngày hôm nay. Jessica ngồi xuống dưới chân Tiffany và để đôi mắt mình chạm vào đôi mắt cô ấy. Tuyệt nhiên không có một động chạm cơ thể nào giữa họ.

“ Hãy chỉ ăn vì mình thôi, có được không? “

Lại là cái ánh mắt da diết và chứa chan yêu thương đó. Tiffany chưa bao giờ sợ ánh mắt đó của Jessica như lúc này. Nó như thiêu đốt hết phần lý trí nhỏ nhoi còn sót lại trong tâm hồn cô ấy, để trái tim mỏng manh đập theo đúng nhịp của nó và hướng về người con gái tóc vàng trước mặt mình. Sự xót xa hiện quá rõ ràng qua khuôn mặt người con gái đang ngồi dưới đất và chờ đợi ở Tiffany một dấu hiệu dù chỉ là nhỏ nhoi.

Tiffany đưa tay mình cầm lấy miếng sandwich và cắn mạnh vào nó. Chẳng cần biết nó có ngon hay không, hay nó có hương vị như thế nào thì đối với Tiffany, cô ấy đang ăn và sống chỉ vì có một người sẽ đau khổ khi cô ấy tự hành hạ bản thân mình. Và chẳng biết từ lúc nào, cô ấy lại quan tâm điều đó đến như thế.

Jessica mỉm cười như một đứa trẻ khi thấy Tiffany đã chịu ăn phần sandwich mà cô đem lên. Jessica cầm ly sữa lên và nhìn Tiffany bằng một ánh mắt trông đợi cô ấy sẽ uống hết ly sữa này. Tiffany nhìn Jessica một lúc. Hình như cô gái này chỉ vui với những điều rất nhỏ nhặt bên trong những hành động của Tiffany.

Tiffany từng vì Jessica mà chịu ngồi ăn cho hết một tô cơm. Và hôm đó là lần đầu tiên Tiffany thấy Jessica vừa nhảy vừa hát mà lau nhà. Có lẽ Jessica lo làm mà không hề thấy rằng, có một người ngồi trên trường kỉ đã bỏ ra 5s không nhìn ra ngoài mà nhìn con người đang nhảy Gee của SNSD và nở một nụ cười nhẹ như gió bay.

Chỉ là một nụ cười nhếch môi nhưng nó là nụ cười duy nhất trong vòng 4 tháng qua của Tiffany Hwang, người con gái sao chổi. Ấy là do Tiffany tự đặt thế cho mình. Dù biết không ai trách cứ cô nhưng nỗi hận càng ngày càng trào dâng và đâm vào tim không một điểm dừng. Nó chỉ dừng lại khoảng 1/1000s khi thấy nụ cười hay khuôn mặt bừng sáng của Jessica mà thôi.

“ Fany ngoan quá, tí Jessi dẫn Fany đi siêu thị mua kem và bánh nhé. “

Lại thế nữa rồi, Tiffany không biết còn phải mất bao nhiêu thời gian để Jessica hiểu ra rằng Tiffany là thiếu nữ đã 23t, và điều mà cô ấy thích là những cửa hiệu thời trang lớn chứ không phải những cây kem như trẻ con trong siêu thị. Nhưng dẫu sao Tiffany cũng không muốn đi ra ngoài nên cô lắc nhẹ đầu mình và đẩy Jessica cùng đống đồ trên khay ra ngoài cửa. Yên tĩnh là điều mà Tiffany cần chứ không phải là xô đẩy với dòng người ngoài kia.

Jessica biết thừa Tiffany sẽ không đồng ý đi ra ngoài cùng mình. Trên thế giới này còn ai có thể hiểu Tiffany hơn Jessica chứ. Đôi lúc Jessica cảm thấy mình cứ như một fan cuồng của Tiffany khi cứ để ý đến từng biểu hiện của cô ấy. Chỉ cần cô ấy ghét thứ gì đó một lần, Jessica sẽ nhớ và tránh thứ đó ra khỏi cô ấy suốt đời. Đó là lý do vì sao nhà Jessica một tuần một lần luôn có những người diệt bọ tới và diệt chúng dù có nhiều hay ít hoặc có khi không có thì nó cũng chỉ để phòng hờ.

Jessica tự vạch ra kế hoạch của mình và lái xe đi siêu thị. Nếu Tiffany muốn khép kín mình như thế, Jessica sẽ làm cho Tiffany hiểu được rằng cô ấy không đến với thế giới này nhưng thế giới này sẽ mãi xoay quanh cô ấy.

Nhìn theo bóng dáng chiếc xe Jessica khuất sau cửa nhà, ánh mắt Tiffany có chút hụt hẫng. Jessica lại để Tiffany ở nhà một mình. Và dù biết Jessica chẳng có chút trách nhiệm nào là phải ở nhà với mình nhưng sự cô đơn vẫn vây quanh lấy cô. Nếu lúc nãy cô đồng ý đi siêu thị cùng Jessica thì ít nhất thứ trước mặt cô không phải là bốn bức tường trơ trọi này, mà là nụ cười hoặc khuôn mặt Jessica khi cố quyết định ăn gì cho bữa tối.

Tiffany ngả mình xuống giường và tự nhấn chìm mình vào giấc ngủ. Đơn giản có lẽ nếu không có ai kia trong cùng nhà với mình, thì Tiffany cũng chẳng có gì mong đợi như chờ cô ấy bước vào phòng với một cái gì đó chỉ để bắt chuyện với cô.

==================================

Khoảng hai tiếng sau.

Lần này Jessica đi siêu thị thật sự rất lâu. Nếu như bình thường chắc chắn Jessica sẽ chạy thẳng ngay lên phòng Tiffany, bắt đầu ba hoa và khoe đủ thứ màu sắc mua ở siêu thị thì đằng này cô ấy không chọn cách đó nữa. Có lẽ cô cần đổi cách yêu Tiffany hoặc ít nhất là đổi cách ở bên cạnh cô ấy để làm cho Tiffany thấy thoải mái hơn.

Tiffany nắm chặt lấy chăn của mình và vò nát chúng trong cơn mộng mị và ảo giác của giấc mơ.

* Tiffany’s Dream *

Tiffany thấy mình đứng ở một khoảng không gian nào đó trong bóng tối. Cố giơ hai tay mình về phía trước nhưng không nhận được gì, cô loay hoay và cố tìm một điểm tựa nhưng bất lực.

Cô đi một vài bước về phía trước, không có một chút gì có dấu hiệu của ánh sáng, vẫn là màn đêm tĩnh mịch đó. Cô bước đi nhanh hơn, cảm thấy mọi vật xung quanh dường như đang chao đảo hoặc xoay tròn.

Bỗng một cái gì đó lóe sáng, kèm theo một tiếng nổ kinh hoàng xé âm thanh đập vào tai Tiffany. Cô ngồi xuống và ôm lấy đôi tai nhỏ bé của mình, nó nhức buốt và đau đớn.

Đau quá.

Rồi Tiffany thấy một người nào vang lên tiếng cười man rợ và bi ai, rất não lòng, nhưng lại đầy sự ác độc. Khi cô ngước lên thì một bóng người đổ ập xuống sàn.

Khônggggggggggggggggggggggg.

Hình ảnh quá quen thuộc cứ tua đi tua lại một cách vô thức và dằn xé con tim Tiffany. Nước mắt chực trào khi nhận ra người đàn ông đổ gục xuống là ai…

ChinHo, không. Làm ơn đi.

Chồng chưa cưới của cô. Thét lên trong nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Nhưng ở đâu đó, Tiffany lại thấy một tia nắng chiếu rất nhỏ nhoi vào khuôn mặt cô và làm cho cô ngất lịm đi trong chính giấc mơ của mình.

* End Tiffany’s Dream *

“ Fany, Fany à, cậu ổn không. Fany. “ Jessica lay người Tiffany thật mạnh khi thấy cô ấy không ngừng co giật và chảy mồ hôi ròng ròng.

Tiffany ngồi bật dậy và thở một cách khó nhọc, đôi mắt mở to đầy run rẩy. Tay vẫn nắm chặt lấy gra giường mình để như không phải đổ xuống vì bất kì điều gì.

“ Cậu lại mơ thấy ác mộng à. “ Jessica ân cần hỏi han và rót ngay một ly nước lọc để sẵn trong phòng của Tiffany.

Tiffany xua tay tỏ ý không sao và cầm ly nước uống cạn sạch. Mỗi lần mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy Tiffany luôn phải uống một ly nước để làm cho không khí và nỗi sợ hãi của cô trôi tuột theo lượng nước mà cô uống. Và cũng từ khi đó, có một người luôn luôn rót cho thật đầy chai nước trong phòng Tiffany vào mỗi tối để khi cô ấy cần thì có thể dùng ngay.

“ Cậu cần gì nữa không. “

Tiffany thở dài nhìn về phía cửa sổ. Cứ mỗi khi ngủ vào tầm giờ chiều, những giấc mơ dai dẳng cứ bám lấy cô không buông, nó rõ nét và sống động như thể cô đang trở lại ngày đó thêm một lần nữa. Cảm giác khó chịu ngày một dâng lên…

“ Mình có cái này hay lắm. Đi coi nhé. “ Không chờ cho Tiffany gật đầu vì Jessica biết thừa cô ấy sẽ lắc đầu, Jessica kéo tuột tay Tiffany theo mình.

Bình thường Jessica rất ít khi chạm vào Tiffany, và Tiffany cũng không thích cô ấy chạm vào cô. Nhưng lúc này, sau khi vừa trải qua một cơn ác mộng chất đầy bóng tối, cái nắm tay của Jessica đang dần dần truyền một ít hơi ấm của cõi dương vào một con người xem như đang ở cõi âm là Tiffany. Cả cái cách Jessica háo hức trước một sự vật nào đó bất ngờ cũng làm cho Tiffany thấy trái tim mình đang đập lại theo nhịp bình thường cần có của nó, chứ không phải đánh lô tô như vừa xem xong film ma truyền kì như lúc vừa tỉnh dậy.

“ Ta da “ Jessica đẩy Tiffany về phía trước, ánh mắt ánh lên sự hồn nhiên và mong chờ.

Ít nhất Jessica muốn Tiffany hiểu rằng, không điều gì là không thể…

Part 2 :

Tiffany nhìn về phía phòng khách. Nếu là cô của một tháng trước, có lẽ khi thấy cảnh này, cô sẽ hét lên bất ngờ sung sướng tột độ, hoặc vỗ hai tay vào nhau tạo thành một tràng tiếng ồn. Nhưng đã không còn như thế nữa. Tiffany hiểu những gì Jessica đang cố làm cho cô, và điều đó ít nhiều đã làm cho con tim Tiffany run lên từng đợt, nhưng cô sẽ không bao giờ thể hiện nó ra trên khuôn mặt mình dù chỉ là một biểu hiện nho nhỏ.

“ Cậu không đi siêu thị với mình, thì mình mang siêu thị về cho cậu. “

Hóa ra Jessica mất nhiều thời gian ở siêu thị như vậy là do cô ấy đã lựa thật nhiều đồ mà Tiffany thích, tất cả, và mua nó với số lượng khá nhiều. Sau đó lại mất thêm vài tiếng nữa để sắp xếp chúng trong bếp và phòng khách để nó thành một cái siêu thị thu nhỏ và chỉ bán những thứ mà Tiffany Hwang yêu thích.

“ Xin lỗi vì không có nhiều nhân viên. Nhưng cậu biết đấy, dù sao cũng chỉ có một khách hàng. “ Jessica nhún vai và choàng lên người mình bộ đồ làm bếp giả như nhân viên phục vụ siêu thị.

Đầu tiên Jessica kéo Tiffany vào hàng đồ ăn dùng thử, cô đã chiên sẵn một ít chả cá hồi ngâm gia vị đặc biệt và làm nó thành những cây xiên y chang như trong siêu thị. Jessica còn mua một ít tokbokki và bỏ vào một cái ly nhỏ, dúi vào tay Tiffany.

Tiffany đỡ lấy nhưng ko ăn chúng. Jessica nhíu mày nhìn Tiffany tỏ vẻ ko hài lòng.

“ Siêu thị chúng tôi cần quý khách ăn thử và cho chúng tôi ý kiến. “ Jessica giả giọng ồm ồm của một ajuma chính hiệu và quệt quệt mũi mình như vừa rất cực khi làm những món này.

Tiffany nhìn Jessica một lúc rồi nhìn xuống đống đồ ăn trên tay mình. Tiffany biết Jessica bày ra tất cả những trò này cũng chỉ để cô có thể có một bữa tối no nê mà không đào thải thức ăn hay lười biếng nhai chúng. Jessica luôn cố gắng như thế và chưa bao giờ cô ấy ngừng lại dù chỉ là một giây. Và Tiffany thì cũng chỉ là một con người, cũng biết cảm động, cũng biết yêu… Cô ráng ăn một cây xiên chả cá và một ly tokbokki của Jessica, chỉ để cô gái trước mặt mình hiểu rằng cô vẫn còn cảm xúc…

Tiffany xuýt xoa trước độ nóng của ly tokbokki, Jessica đã cố tình mua Tokbokki hải sản, loại mà Tiffany thích ăn nhất, và dặn dò người làm ra nó hãy cho thêm những chất bổ dưỡng dành cho người biếng ăn. Tiffany thổi phù phù vào miếng bánh gạo đỏ lừ và đưa nó lên môi Jessica.

Lại là nụ cười ngây ngô hạnh phúc đó. Như một đứa trẻ vừa đạt được một tòa lâu đài cát ở bãi biển hoặc đúng hoàn cảnh hơn là một ông già tuyết tuyệt đẹp vào đêm đông lạnh lẽo. Jessica chỉ mỉm cười và đẩy miếng tokbokki đó về phía Tiffany ra hiệu rằng muốn cô ấy ăn nhiều hơn nữa. Đối với Jessica chỉ cần nhìn thấy Tiffany chịu ăn, sẽ không có thứ gì hạnh phúc bằng.

Jessica kéo Tiffany sang quầy bánh ngọt, ấn cô ấy ngồi xuống bàn ăn trong bếp và cẩn thận trải một miếng khăn ăn lên trên mặt bàn, trông y như là đang ngồi ở một tiệm café nổi tiếng với những phục vụ hết sức chuyên nghiệp.

“ Cô dùng gì thưa cô, chúng ta có bánh phô mai tươi, bánh Tiramisu, bánh Strawberry mousse cake, bánh Pudding…”

Tiffany cố không bất ngờ trước những gì mà Jessica đang huyên thuyên. Sao cô ấy có thể mua một cửa hàng bánh ngọt về nhà cơ chứ. Thứ nhất là Tiffany rất ít ăn và dù Jessica có cố ăn như thế nào thì cũng không thể chỉ trong vòng một tuần mà xử hết cái đống mà cô ấy liệt kê. Tiffany thật không còn từ nào để diễn tả về Jessica nữa, babo đến mức dễ thương.

“ À thôi, cậu không cần nói đâu. Mình biết cậu sẽ ăn Strawberry mousse cake…”

Lại nữa rồi. Lại cái kiểu tỏ ra như là hiểu Tiffany lắm ấy. Mà chết tiệt là nó lại đúng trong lúc này. Tiffany không biết vì sao Jessica luôn đọc được những suy nghĩ trong đầu mình như vậy, cứ như cô ấy đang dạo chơi trong đó và tình cờ bắt được nó. Tiffany không thích Jessica hiểu mình như thế, hoàn toàn không thích, vì nếu cô ấy hiểu đến cả chuyện cô muốn ăn gì, thì những cảm xúc của con tim cô chắc hẳn Jessica cũng hiểu ra. Và đó là điều mà Tiffany Hwang sẽ không bao giờ để Jessica Jung bước vào một cách dễ dàng đến như thế.

Mối quan hệ của Jessica và Tiffany có thể ví như người chủ nhà và vị khách thuê. Tiffany là chủ nhà, dù cô không treo biển cho thuê và cũng không có ý định cho thuê thì vị khách cần thuê nhà như Jessica cũng cứ gõ cửa mà đòi thuê. Và dù Tiffany đã mở cửa đuổi đi thì Jessica vẫn cứ đập cửa cho bằng được. Có thể mối quan hệ sẽ rẽ ra một hướng khác nếu vị chủ nhà Tiffany đồng ý cho thuê hoặc người cần thuê nhà Jessica từ bỏ và đi thuê một căn nhà khác. Tiffany không muốn cho thuê, và Jessica cũng không cần một căn nhà nào khác. Đó là lý do họ cứ vùng vằng trong mối quan hệ không có hồi kết này.

“ Bánh ngon đúng không Fany. Mình mua ở tiệm bánh mà cậu thích nhất đó. “

Babo Sica. Dù không nói thì Tiffany cũng thừa biết Jessica mua ở đâu rồi. Jessica là thế, luôn mua những thứ tốt nhất cho Tiffany. Và nếu là đồ ăn thì luôn là những quán mà Tiffany hay lui tới. Sao Tiffany không biết điều đó chứ. Nó quá rõ ràng mà.

“ Chúng ta đi ăn kem nào. “

Jessica kéo Tiffany về phía phòng khách để cô ấy ngồi lên sa lông và cẩn thận chèn một cái gối mềm đằng sau lưng cô ấy. Jessica chạy biến vào bếp và làm kem cho Tiffany. Lần này không cần hỏi mà cũng không cần chờ câu trả lời của Tiffany, Jessica thừa biết cô ấy sẽ chọn kem kiwi ở dưới và kem dâu ở trên, phủ một lớp socola mỏng và một cái bánh quế cắm ở trên đầu. Và để cho đẹp và bắt mắt, Jessica còn để lên đó một cây dù bằng tăm tre rất tinh tế…

Tiffany nhìn ly kem trên bàn của mình. Ly kem này từng rất có ý nghĩa tới cô. Kiwi ở dưới là vị chua nhưng ngọt thanh tao của một người con trai, còn cô là vị dâu hồng hào và tươi tắn. Chúng từng quyện vào nhau và tạo nên sự hài hòa tột độ. Thế mà giờ đây trên thế giới này chỉ còn lại vị dâu lạc lõng...

Lúc đầu sau khi chuyện xảy ra, Tiffany muốn trốn tránh tất cả. Nhưng ở đâu cũng vương kỉ niệm của cô và người đó. Đi đến đâu cô cũng thấy bóng dáng và hình ảnh anh ấy chập chờn cùng nụ cười tỏa sáng. Cô không thể không phát điên lên vì những hình ảnh đau khổ cứ đan xen lẫn kỉ niệm của cô và anh. Chỉ có căn nhà Jessica vừa mới mua vì cô ấy mới từ Mỹ về là không có anh. Tiffany biết yêu cầu của mình thật quá đáng khi muốn Jessica cho mình ở cùng, và cô cũng không ngờ là Jessica lại đồng ý ngay lập tức, thậm chí cô ấy còn phụ cô dọn nhà và chăm sóc cho cô rất chu đáo. Lúc sau cô nhận ra…

Jessica yêu cô…hoặc thích…Tiffany không xác định được điều đó, nhưng cũng có thể cô ấy thương hại cô… Tiffany không thích ý nghĩ cuối cùng cho lắm dù rằng nó là cách giải thích được nhiều người đồng lòng cho là đúng.

“ Cậu ăn đi. Chảy rồi kìa. “

Jessica nhấc ly kem của Tiffany lên lau xung quanh nó và để ở dưới ly kem một tờ khăn giấy được gấp làm tư để nước từ ly kem không nhỏ xuống bàn, Tiffany không thích ly kem của cô ấy dính đầy nước. Tiffany hay bảo điều đó làm kem mất ngon và không có mĩ quan. Nếu đây là sự thương hại Jessica dành cho Tiffany thì dường như cô ấy làm quá tốt so với thực tế dự kiến.

“ Cậu ăn xong thì lên phòng nghỉ đi. Tớ dọn cho. “ Jessica đẩy Tiffany về phía cầu thang và tự mình lui cui dọn đống đồ trong bếp và phòng khách.

Tiffany đương nhiên không đi ngay. Thứ nhất cô không phải là người vô ơn hay đòi hỏi, thứ hai là cô muốn thấy Jessica trong bếp. Tiffany không hiểu vì sao mình thích nhìn thấy điều đó, cái cách mà Jessica đá đá chân như trong bài Tell Me Your Wish của SNSD rồi nghêu ngao một vài câu hát vu vơ để rửa chén làm cho cô thấy một khía cạnh khác của cô ấy. Đôi lúc Jessica trưởng thành như một người mẹ, nhưng đôi lúc lại vui vẻ và ngây thơ đến lạ thường.

Tiffany mang ly kem và một vài thứ linh tinh ở phòng khách và phòng bếp vào cho Jessica rửa, và dù Jessica có ngăn cản như thế nào thì Tiffany cũng ương bướng phụ cô ấy dọn dẹp. Jessica đã quá tốt với Tiffany khi cho cô ấy ở nhờ và ăn nhờ mà chưa bao giờ đòi một đồng nào. Tiffany luôn cố gắng dúi tiền cho Jessica nhưng lúc nào sáng ra, Tiffany cũng thấy từng tờ tiền của mình được xếp một cách phẳng phiu để ở trên bàn đầu giường kèm theo một tờ giấy xin lỗi.

Jessica thích cùng Tiffany ở trong bếp, rất thoải mái… Dù Tiffany chỉ ngồi đó và nhìn cô rửa chén lâu lâu lại lăng xăng đi lại gần nhìn xem có gì cần phụ không thì cũng đủ làm cho trái tim Jessica hét lên xong sự vui mừng. Ít ra Jessica biết Tiffany còn một chút gì đó quan tâm đến sự vật xung quanh và nhất là quan tâm tới cô, điều mà 4 tháng qua Jessica luôn cố làm cho Tiffany thay đổi.

Sau khi xong xuôi mọi việc, Jessica đưa Tiffany lên phòng và để cô ấy vào trong trước. Tiffany biết thừa, dù rằng cô đã vào phòng rồi thì Jessica cũng cứ đứng ở bên ngoài thêm khoảng 5 – 10p nữa để đảm bảo rằng cô không sao và không cần gì rồi mới bước về phòng của cô ấy. Tiffany không hiểu có gì thú vị khi đứng trước cửa phòng của một người như cô. Tình cờ có một lần Tiffany nhìn ra ngoài cửa bằng cái lỗ khóa thì thấy Jessica đang đứng dựa lưng vào tường trước cửa phòng cô và nở một nụ cười rất hiền. Nụ cười đó làm trái tim Tiffany xao xuyến.

Mà cũng không phải, tất cả những hành động của Jessica đều khiến Tiffany xao xuyến. Cũng như ngày hôm nay, Jessica mang thế giới tới cho Tiffany, đưa cô đi thử đồ ăn trong siêu thị, đưa cô đi ăn bánh và ăn kem.

Chẳng cần phải bước ra ngoài để nhận lấy những kỉ niệm đan xen khổ đau, chỉ cần ở trong nhà và tận hưởng nó. Nếu Tiffany là một con đường, thì có lẽ Jessica sẽ mãi mãi là một chiếc xe chỉ muốn đi còn đường đó cho tới khi nào có thể cất nhà và ở trên đó.

Tiffany cẩn thận lấy ra một tập notes nhỏ màu hồng, màu mà cô yêu thích và cũng là thứ mà Jessica trong một lần dạo chơi cửa hàng văn phòng phẩm đã mua cho cô. Còn nhớ ngày hôm đó Jessica mua tập notes này và dặn dò Tiffany rằng nếu cần gì, muốn mua gì, muốn cô ấy làm gì và thích gì thì cứ ghi lên đó và dán ở cửa tủ lạnh, cô ấy sẽ làm ngay khi có thể. Jessica biết rõ Tiffany không muốn nói chuyện nhiều hoặc có thể cô sẽ ngại khi nhờ Jessica một chuyện gì đó, nên chẳng còn cách nào khác là Jessica mua tập notes này và cầu mong rằng viết sẽ dễ hơn là nói.

Nhưng lần này Tiffany chẳng cần gì cả, cô chỉ muốn cảm ơn người đã cho mình một bữa tối thật sự tuyệt vời. Tiffany viết lên tờ notes “ Thanks “ và dán ở trước cửa phòng Jessica. Tiffany nấn ná một vài giây và sờ lên cánh cửa phòng cô ấy, Tiffany biết lời cảm ơn bằng giấy này không thể so sánh với những gì cô ấy đã làm cho mình, nhưng biết làm sao khi cô sợ, sợ nếu gặp và cảm ơn cô ấy trực tiếp, cô sẽ không thể kiềm chế mình trước tình cảm mà cô đang cố giấu trong lòng.

Tiffany cẩn thận leo lên giường mình nhắm mắt lại, suy nghĩ về Jessica để dễ chìm vào giấc ngủ.

Ước gì cô chưa từng có thể phải gọi Jessica là : Em chồng.

Chap 3 :

Bắt đầu một ngày mới với tờ notes cảm ơn của Tiffany không có gì là tuyệt vời hơn nữa với Jessica. Sáng ra và nhìn thấy nó làm cả thế giới của Jessica bừng sáng. Rốt cuộc thì Tiffany cũng bắt đầu mở lòng mình ra với cô dù rằng chỉ rất nhỏ nhoi mà thôi.

Jessica đứng ở trên ban công phòng mình và nhìn xuống dưới, nơi mà cứ cách một ngày là Tiffany sẽ ra ngoài vườn và chăm sóc cho đám cây cảnh Jessica mua về và cả những cây mà anh trai cô từng trồng. Jessica đọc trong một vài cuốn sách tâm lý có nói rằng, khi con người ta phải trải qua một sự vật hay sự việc nào đó có tính chất nghiêm trọng thì thiên nhiên sẽ là nơi bình yên nhất cho tâm hồn. Jessica hi vọng nó cũng đúng trong trường hợp của Tiffany. Nhưng Jessica sợ rằng nó sẽ không bình yên khi Tiffany thấy những cái cây mà anh hai cô cưng nhất.

Tiffany đã thôi không còn khóc khi thấy những nhánh cây mà chồng chưa cưới của cô thích. Có lẽ là nước mắt đã cạn, hoặc cô không muốn con người đứng trên ban công kia chạy một mạch xuống lầu chỉ để đưa cho cô một tờ khăn giấy và dỗ dành cô từng chút một. Có lần Jessica thấy cô khóc và đã chạy như bay xuống nhà rồi bị trặc chân vì không để ý cái bậc thềm chỗ cửa ra vào khu vườn. Vậy mà Jessica vẫn nén đau đến đưa khăn giấy cho cô và cười hề hề rằng mình không sao. Chỉ sau đó thì Tiffany mới biết, Jessica đã phải chườm đá mỗi đêm để cho cổ chân cô ấy bớt sưng lên.

Lúc đó Tiffany muốn lao vào và chườm chân cho Jessica, nhưng lại là sự dè dặt đè nặng tâm hồn cô đến mức, cô chỉ dám đứng trước cửa phòng cô ấy, nhìn qua khe cửa để đảm bảo rằng cô ấy không quá đau hoặc khó khăn trong di chuyển. Tiffany cũng không biết vì sao lúc đó lòng cô cứ bồn chồn không yên. Có lẽ là do Jessica vì Tiffany mà bị thương nên cô cảm thấy áy náy chăng, nhưng cô biết rõ cách giải thích đó đi ngược lại những suy nghĩ trong cô.

Jessica biết Tiffany không thích nắng, nên cô mua một cây dù lớn che một góc khu vườn để Tiffany có thể ngồi ở đó và chăm sóc cho những cây con đang đâm chồi. Jessica cũng biết Tiffany không thích những chú sâu màu xanh gớm ghiếc. Thế nên cứ vào những sáng mà Tiffany chăm sóc cây, Jessica sẽ dậy thật sớm và xuống dưới nhà xem xét cẩn thận từng cây một để bắt hết những chú sâu đó. Không gì được phép tổn hại người mà Jessica yêu thương còn hơn sinh mạng của mình.

Tình yêu đôi lúc thật kì diệu. Nó không thể đong đếm bằng thời gian bạn gặp người ta, thời gian người ta và bạn quen biết nhau. Nó đo bằng đơn vị của trái tim, cái đơn vị mà chính các nhà khoa học thông thái bậc nhất cũng không thể cho nó một cái tên hay định nghĩa nó bằng cách của họ. Có lẽ vì vậy mà nó thiêng liêng và khó đoán nhất.

Trời không mưa, nhưng gió có vẻ rất mạnh, thổi rung rinh cả cây dù lớn. Jessica hốt hoảng cầm chiếc áo khoác lông thú của mình bay ngay xuống nhà. Chạy lại chỗ Tiffany và lúng túng giơ nó về phía cô ấy.

“ Khoác áo vào Fany à. Gió lắm. “

Tiffany lắc đầu tỏ ý không cần, cô ấy lạnh, nhưng không lạnh bằng trái tim mình, vì vậy cô ấy không cần áo khoác. Jessica thở dài, Tiffany ương bướng lại xuất hiện rồi, nhưng từ bây giờ Jessica sẽ không dễ dàng mà chịu thua cô ấy nữa đâu. Jessica ngồi xuống kế Tiffany và vòng áo khoác mình qua người của cả hai giữ chặt lấy tiện thể ôm luôn bờ vai Tiffany, kéo cô ấy vào trong nhà.

Tiffany giật mình vì sự đụng chạm có phần đột ngột này. Bình thường Jessica rất ít khi làm gì mà không hỏi ý Tiffany, nhưng hôm nay cô ấy lại chạm vào cô mà không hề hỏi trước…Thật có gì đó không thoải mái…nhưng mà…sự ấm áp này…là sao đây… Tiffany rất thích cái cách Jessica sử dụng nước hoa, nhẹ nhàng xịt vào hai bên tai và trên tay trái của cô ấy. Chỉ thế thôi mà sao mùi hương tỏa ra trên người Jessica lại có thể ngọt ngào và quyến rũ đến vậy. Hương vani quyện chặt dễ khiến cho con người ta nao lòng.

“ Ngồi yên đây. Mình ra xếp mấy cái cây cho cậu. “ Jessica lấy một ly sữa dâu cho Tiffany và chạy ù ra sân hoàn tất nốt phần việc hằng ngày của cô ấy.

Tiffany nhìn theo Jessica, mắt đăm chiêu. Phải rồi, nếu nói về con người Jessica thì cũng có thể ví cô ấy như mùi hoặc hương kem Vanilla. Jessica là sự kết hợp của socola và kem tươi, hòa vào nhau tạo nên một hỗn hợp kem được nhiều người ưa thích. Nếu vị đắng của socola có thể lưu lại trên đầu lưỡi bạn một cảm giác khó quên thì vị kem tươi sẽ khiến cho vị socola đó ngọt ngào hơn nữa. Rất nhiều người thích kem vị vani, Tiffany thích, nhưng cô không dám thử nó, đơn giản vì cô sợ mình sẽ dần dần thích nó hơn vị kiwi mà cô hay ăn và điều đó là không thể chấp nhận được.

“ Fany, cậu có muốn một bất ngờ cho ngày hôm nay không. “ Jessica tươi cười chạy ù vào nhà khi nghe một cú điện thoại của ai đó.

Tiffany im lặng hồi lâu. Cô ấy đấu tranh nội tâm. Nhưng có lẽ nó là thừa, vì cho dù Tiffany có không đồng ý đi chăng nữa, thì Jessica vẫn cứ làm. Jessica báo cho Tiffany chẳng qua là vì không muốn làm một cái gì đó mà không nói với cô ấy mà thôi. Jessica lôi Tiffany lên phòng của cô ấy và dặn dò kĩ càng.

“ Ở nhà nhé. Ngủ hoặc chơi ipad khoảng 2 3 tiếng. Mình về liền. “

Jessica dúi cái ipad vào tay Tiffany. Nhìn sơ căn phòng, Jessica đi ra cửa sổ và cửa ban công khóa nó lại. Gió mạnh và Jessica không muốn khi cô ấy về Tiffany sẽ ho hay bị trúng gió. Jessica luôn luôn là người kiểm tra mọi thứ xung quanh Tiffany cẩn thận nhất có thể.

Nhìn Jessica rời khỏi phòng mình, chờ đúng thời gian để cô ấy thay đồ, mặc áo khoác và ra ngoài, Tiffany mở nhẹ tấm rèm cửa và nhìn Jessica vào xe rồi khuất hẳn. Không biết từ lúc nào Tiffany lại luôn nhìn theo chiếc xe BMW màu trắng đó của Jessica cho tới khi nó khuất dạng xa. Dần dần nó trở thành thói quen của Tiffany mỗi khi Jessica ra ngoài. Ngóng theo xe cô ấy và cảm thấy cô đơn khi hơi ấm của Jessica rời xa mình.

Tiffany chơi ipad và nghe nhạc thính phòng. Jessica đã cài những game nhẹ nhàng giải trí, kích thích đầu óc và giảm stress cho Tiffany. Jessica cũng biết Tiffany cần nghe nhạc thính phòng để có thể chìm sâu vào trong giấc ngủ nên đa số những bài nhạc trong ipad của Tiffany luôn là những bản nhạc bất hủ. Người ta nói khi bạn gặp một cú sock về tâm lý, thì những bài nhạc thính phòng sẽ làm cho tâm hồn bạn dịu nhẹ lại. Nó đúng là có tác dụng với Tiffany. Jessica biết nhiều về cách chữa trị tâm lý, nhiều lúc Tiffany rất bất ngờ khi cô ấy luôn có cách làm cho nỗi đau của cô bớt dần theo năm tháng. Càng ngày Jessica càng làm con tim Tiffany đập theo một cách khác. Hồi hộp hơn, nhanh hơn và đằm thắm hơn.

Tiffany chơi được một lúc thì bắt đầu trông ngóng bóng dáng một ai đó mà ai cũng biết. Bình thường mỗi khi Jessica đi đâu hơn hai tiếng, cô ấy đều nói với Tiffany. Nhưng bây giờ cũng đã một khoảng thời gian rồi nhưng Tiffany lại chẳng biết Jessica đang ở đâu và làm gì. Tiffany không biết đây có phải là nhớ không, nhưng hiện tại cô muốn Jessica đứng trước mặt mình và giở trò ngố ra cho cô xem. Tiffany kéo rèm phòng mình và ngó xuống, giật mình khi thấy xe của Jessica đang ở sân nhà chứng tỏ cô ấy đã về rồi. Thế nhưng Jessica lại không lên đây với Tiffany ngay, suy nghĩ về chuyện Jessica có thể không còn quan tâm tới cô làm cô cảm thấy có chút khó chịu.

Tiffany mon men đi xuống dưới nhà và nhận ra Jessica đang lụi cụi gì đó ở vườn, rất là bí ẩn. Trí tò mò dâng cao nhưng lại không muốn bước ra, Tiffany đành leo lên phòng và buồn rười rượi. Tiffany nằm trong phòng mà mắt cứ hướng ra ngoài cửa, như chờ ai đó sẽ bước vào và cười ngố với cô.

Đương nhiên cô cũng không cần đợi lâu quá, nạn nhân và cũng là người làm Tiffany bận tâm nãy giờ cuối cùng cũng lên tìm cô với một cái khăn.

“ Fany à, bịt mắt vào, tớ cho cậu xem cái này hay lắm. “ Jessica giơ chiếc khăn về phía Tiffany.

Tiffany lắc đầu tỏ ý không cần, phụng phịu vùng vằng xoay mặt qua bên kia. Gì thế này, có phải cô đang làm nũng với Jessica không. Ôi, chết tiệt… Cô cũng không biết tại sao mình lại như thế nữa, chỉ biết rằng cô giận cái cô gái đó lắm, làm cho cô lo muốn chết, tưởng hết quan tâm tới mình rồi. Nhưng nghĩ lại cô và Jessica có là cái gì rõ ràng đâu, cô lại đối xử lạnh lùng với cô ấy suốt, giờ mà giận dỗi thì chẳng ra làm sao cả. Không đợi Jessica năn nỉ thêm, Tiffany nắm lấy cái khăn và buộc xung quanh mắt mình.

Một điều hiển nhiên là khi che mắt rồi thì chẳng thấy đường đâu nữa. Nên hiện tại Jessica đang dẫn Tiffany đi từ từ xuống dưới nhà. Đoạn đường ngắn mà sao cả Tiffany và Jessica đều cảm thấy nó dài đến thế. Bàn tay Jessica với Tiffany sao mà ấm áp quá, chỉ khẽ nắm nhưng lại rất an toàn. Vốn là những đụng chạm nho nhỏ nhưng lại làm hai trái tim đập trật nhịp. Jessica sợ Tiffany không thoải mái nên cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể. Đối với Tiffany, Jessica luôn đối xử từ tốn như thế. Chỉ cần Tiffany có chút nhăn mặt, Jessica sẽ đau lắm.

“ Tèn ten ten. “ Jessica tháo khăn bịt mắt của Tiffany ra và chỉ về phía khu vườn.

Năm chiếc lồng chim treo đều nhau. Mỗi lồng là một loài két đủ màu và sặc sỡ. Tiffany mở to mắt mình nhìn những chú két thi nhau bay trong lồng. Lại một trò mới của Jessica sao. Tiffany không biết mình còn có thể bất ngờ về thứ gì nữa không khi mà mỗi ngày Jessica luôn làm cho cô những điều mà không phải lúc nào cũng có thể xảy ra với bất kì ai.

“ Xem này Fany. “

Jessica kéo Tiffany lại chiếc lồng số một. Cô búng tay và chú két liền làm nhiệm vụ của nó.

“ Tiffany pretty. “

Chiếc lồng thứ hai.

“ Tiffany cute. “

Chiếc lồng thứ ba.

“ Tiffany lovely. “

Chiếc lồng thứ tư.

“ Eye Smile Tiffany. “

Và cuối cùng chiếc lồng thứ năm của con két thứ năm.

“ Tiffany, we always love you forever. “

Nói sao nhỉ? Xúc động sao, không, còn hơn thế. Vui ư, còn tuyệt hơn nhiều. Tiffany không biết Jessica hiểu mình được bao nhiêu nhưng hãy nhìn những gì cô ấy làm cho cô. Lúc nào Jessica cũng tạo cho Tiffany sự bất ngờ, dù Tiffany có cố đoán bao nhiêu thì nó cũng không là gì với những thứ cô ấy sẽ làm cho cô. Nhưng phải làm sao đây khi mối quan hệ của họ là không thể. Tiffany muốn yêu Jessica, muốn là của Jessica, nhưng…cô không được phép làm thế.

“ Mỗi khi cậu buồn, xuống đây và nghe những điều này cậu sẽ thấy vui hơn đó. Mình đã đặt hàng bọn két này hai tháng mới có. Xin lỗi vì để cậu phải chờ. “ Jessica vui vẻ quậy những con két mà không hề biết con người phía sau lưng mình muốn ôm cô ấy đến mức nào.

Tiffany biết chỉ cần một cái ôm, cô sẽ có được thế giới của Jessica, cái thế giới ấm áp và tràn đầy tiếng cười cùng sự quan tâm và chăm sóc. Nhưng sao…Tiffany cảm thấy mình không xứng với cái thế giới ấy… Jessica không đáng phải hi sinh cuộc đời cô ấy để dính vào một ngôi sao chổi như cô. Tiffany sợ lắm, sợ mình sẽ đem lại gì đó xui rủi cho Jessica, sợ Jessica sẽ tan biến mất khỏi mắt mình như một làn khói thoảng. Và nếu điều đó xảy ra một lần nữa, cô sợ cô sẽ không còn đủ sức mà cầm cự trên thế giới này…

“ Cảm…ơn… Mình thích Jessi. “

Tiffany nói nhỏ rí trong họng mình, cố để Jessica không nghe thấy tất cả những lời nói vang ra từ đáy lòng mình. Kìm nén một chuyện gì đó chưa bao giờ là thoải mái, nhưng Tiffany cũng chưa thể vượt qua được nỗi sợ về ngày hôm đó. Dù tận sâu trong trái tim Tiffany hình bóng của Jessica đang ngày một lớn dần theo năm tháng.

Thôi thì cứ xem như chưa từng thích người làm trái tim mình đập từng ngày, còn hơn là…người ấy có bất cứ chuyện gì, chỉ vì ở bên mình.

Chap 4 :

Có một vài ngày Tiffany cảm thấy cuộc sống của mình đen tối. Không phải là sự ám ảnh mà cô ấy vẫn thường bị. Đó là khi…không có Jessica. Hay nói rõ hơn, Jessica bắt buộc phải để Tiffany ở nhà và giải quyết công việc của cô ấy. Vì Tiffany, Jessica đã rất rút ngắn khoảng thời gian làm việc của mình, một tháng cô ấy phải ở công ty hai ngày để xử lý những công việc chính. Còn lại những việc nhỏ sẽ do Krystal giải quyết. Từ khi anh trai cô ra đi, công việc của công ty hầu hết đều do chị em nhà Jung quản lý.

Jessica thật lòng không muốn để Tiffany ở nhà, nhưng cô ấy không ra đường và công việc thì không thể tự nó hoàn thành. Bấm bụng, Jessica đành gọi cho Sunny và Taeyeon để nhờ hai người bạn của mình thay phiên nhau chăm sóc cho Tiffany. Họ cũng có công ăn việc làm nên mỗi người sẽ trông Tiffany một ngày.

Dù cho Taeyeon và Sunny có ân cần đến như thế nào thì đối với Tiffany, họ cũng không thể bằng Jessi của cô.

Cậu ấy biết khi nào cô cần yên tĩnh, khi nào cô cần một ly sữa, và luôn luôn biết khi nào cô sẽ khóc. Tiffany cố xua đi suy nghĩ của mình về Jessica khi vắng cô ấy, nhưng cứ mỗi lần ráng quên thì lại càng nhớ.

Ở con người Jessica luôn tạo cho người ta một ấn tượng hay một cái gì đó rất lưu luyến. Nhất là đối với Tiffany, lần đầu gặp Jessica, cô đã rất ấn tượng trước đôi mắt nhìn xoáy sâu vào cô. Lúc đó Tiffany không hề biết rằng Jessica là em của ChinHo, chỉ đơn giản là họ gặp nhau trong một cửa hàng quần áo và cùng một lúc hai người lấy chung một cái đầm.

Cảm xúc lúc đó rất lạ, quen thuộc lại pha chút hổ thẹn. Tiffany đâu hề biết rằng sau ngày hôm đó, định mệnh lại một lần nữa cho họ gặp nhau trong buổi tiệc gia đình nhà họ Jung.

Chỉ mới một ngày không có Jessica mà Tiffany đã cảm thấy cuộc sống như thiếu đi âm nhạc. Buồn tẻ và đơn điệu đến lạ thường. Sunny dù rất quan tâm và luôn hỏi han cô nhưng cô ấy không làm trò hề cho cô coi, dỗ cô ăn sáng hay đứng tần ngần trước cửa phòng cô chỉ để tìm lý do vào phòng. Vì vốn dĩ, Sunny chỉ xem cô là một người bạn cần được quan tâm trong thời gian này. Tiffany biết ơn Sunny vì chăm sóc cho mình nhưng cô ấy không phải là người mà cô mong chờ mỗi khi cánh cửa phòng cô mở ra.

Ngày thứ hai còn buồn tẻ hơn nhiều, tuy Taeyeon đã mang theo cây đàn của mình và hát cho cô nghe, nhưng giọng hát của Taeyeon không ngọt ngào như giọng hát của Jessica.

Giọng hát của Jessica cứ như một viên kẹo ngọt bọc rất nhiều mật ong, nhiều đến nỗi người ta chỉ muốn ngậm viên kẹo đó suốt đời chứ không muốn ăn bất kì một viên kẹo nào khác. Taeyeon hát tiếng Hàn rất hay, nhưng Jessica hát tiếng Anh còn tuyệt vời hơn thế, và Tiffany thì lúc nào cũng chỉ muốn nghe những bài hát tiếng Anh thịnh hành từ Jessica.

“ Tớ về nhưng cậu sẽ ổn chứ Fany. “ Taeyeon ân cần đặt một ly sữa trước mặt Tiffany.

Tiffany gật đầu nhẹ nhàng. Chẳng có lý do gì cô lại cứ làm phiền những người bạn của mình từ ngày này qua ngày khác. Cô không phải là một đứa trẻ, chỉ là do Jessica đã quá lo lắng cho cô mà thôi. Hơn nữa, ở một mình Tiffany cũng có thể tự mình suy nghĩ mọi chuyện trong im lặng và lắng nghe tiếng kim đồng hồ nhích dần để biết thời gian không chờ bất cứ ai, kể cả cô.

Tiffany bò lăn ra ghế khi Taeyeon đi khỏi. Jessica hình như hôm nay về trễ hơn mọi ngày, và cô ấy cũng đã nhắn tin cho cô rồi. Thế mà Tiffany vẫn thấy trách Jessica, đi biền biệt hai ngày và chỉ gọi hỏi thăm cô vài câu. Mà cũng chả phải gọi cho cô nữa, Jessica lúc nào cũng gọi cho Sunny và Taeyeon thôi. Cả hai lúc nào cũng cằn nhằn là Jessica quá khó tính, gọi một ngày chục cuộc chỉ để nhắc giờ này phải làm gì cho Fany, giờ kia Fany sẽ làm gì để chuẩn bị sẵn. Y như cái máy nhớ. Mà Tiffany cũng phục Jessica ở chỗ, cô ấy nhớ hầu hết mọi thói quen của cô mà không cần ghi ra bất kì đâu, điều mà ngay chính bản thân cô cũng không nhớ hết được.

Nói ra là thấy nhớ…Tiffany lò mò lại phía tủ bếp, có cách rồi, cô phải uống rượu, quên hết đi nỗi nhớ này. Tiffany cầm lấy chai rượu XO và về phòng mình. Cô không pha với Coca. Người ta nói vị đắng của rượu mà pha với Coca thì chẳng còn gì là rượu nữa.

Nếu bạn muốn trải nghiệm cuộc đời này theo cách đơn thuần nhất, đầu tiên, hãy uống rượu mà không pha với nước ngọt. Không phải người ta sản xuất ra rượu đắng như vậy là để cho những tên bợm, rượu đắng như cuộc đời, uống rượu nghĩa là bạn đang thử hương vị của cuộc sống. Mà Tiffany thì đang muốn điều đó đây.

Nấc lên khi cơn say đến với mình, Tiffany bắt đầu lờ mờ nhìn thấy những ảo ảnh. Ảo ảnh về ngày đẹp nhất đời cô rồi mau chóng nó biến thành một màu tang tóc. Khăn trắng được treo thay thế cho những dải màu hồng mà cô đã chuẩn bị cho lễ cưới. Đau quá…

Chồng chưa cưới chết ngay trong ngày cưới…Có mấy ai mà vượt qua nổi…Có mấy ai mà phải chịu sự tang thương đến như thế này. Dù cô biết ông trời đã ban cho cô Jessica để vượt qua nỗi đau đó nhưng sao ông ấy lại trái ngang đến mức để cô ấy là em ruột chồng chưa cưới của cô. Liệu đây là một sự trừng phạt hay là một khởi đầu mới khi cô và cô ấy không bao giờ có thể tự nhiên yêu nhau.

Jessi ơi.

* Cạch *

Có phải Tiffany đang nhìn nhầm không, người mở cánh cửa phòng cô, người cô vừa gọi tên, một lần nữa đáp ứng lời gọi của cô dù nó chỉ là trong tiềm thức. Có phải Jessi của cô không. Đúng là cô ấy, mái tóc vàng đó, đôi môi đó, ánh mắt đó. Kìa…lại chạy đến bên cô ngay khi thấy nước mắt của cô kìa. Tại sao Jessica luôn biết khi nào cô khóc để mà dỗ dành ngay thế, tại sao vậy. Tại sao cứ nghe cô gọi là chạy đến mà không cần biết nguyên do. Jessi...

“ Yah, tớ đi vắng hai ngày và cậu đang làm cái gì thế. “

Sica Babo, miệng thì trách mà xem tay kìa, đỡ, xoa, giựt ly rượu ra một cách nhẹ nhàng hết mức có thể. Chắc sợ cô dằn ly rượu lại thì đau tay. Lo cho cô đến thế kia mà. Tiffany tự cho phép mình dựa vào Jessica một chút khi cô ấy say, cứ xem như rượu đang điều khiển cô đi, mà có thể, nó đang điều khiển cô thật. Vì nếu cô tỉnh táo cô sẽ không bao giờ bám lấy Jessica như thế này đâu, cô sẽ lạnh lùng và đẩy cô ấy ra xa cô nhất có thể. Rượu luôn làm người ta giảm bớt lý trí của mình và sống bằng trái tim mà ta đang có.

Jessica xót xa ôm Tiffany vào lòng và xoa lưng cho cô ấy. Chỉ khi cô ấy say cô ấy mới để cho cô ôm. Dù rất thích điều này nhưng những giọt nước mắt của Tiffany cứ như hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên vào trái tim của cô.

Jessica muốn trở thành một người ích kỉ khi cứ giữ Tiffany trong vòng tay mình nhưng nếu để thỏa mãn chuyện được chạm vào Tiffany bằng những cơn say và nước mắt của cô ấy thì thà rằng cô không bao giờ chạm vào cô ấy còn hơn.

“ Nằm xuống một chút nhé, Fany. Mình xin lỗi vì đã về trễ. “

Jessica thì thầm và đặt Tiffany nằm xuống giường, kéo chăn lên và đắp ngang cổ cô ấy. Cô cẩn thận chỉnh chăn bông của Tiffany một cách chỉn chu và kín đáo, kiểm tra khắp một lượt và dự định đi xuống nhà lấy một cái gì đó thì ngay lập tức, bàn tay thon dài của Tiffany nắm lấy ống quần cô. Jessica khựng lại và nhìn sâu vào đôi mắt Tiffany, đôi mắt cún con đang đòi hỏi điều gì từ cô chứ. Chẳng lẽ…

“ Mình lạnh. “ Tiffany thút thít.

Jessica ngay lập tức ngồi xuống giường của Tiffany và ủ ấm đôi bàn tay cô ấy. Cô phả từng hơi ấm lên nó và xoa xoa tay mình vào tay Tiffany hi vọng cô ấy sẽ ấm áp hơn. Nhưng Jessica ngốc nghếch không nhận ra rằng điều Tiffany muốn bây giờ là hơi ấm của cả cơ thể cô ấy, chứ không riêng gì đôi bàn tay nhỏ bé này.

Tiffany nằm nhích người mình sang một bên và tạo một khoảng trống vừa đủ cho Jessica, mắt nhìn cô ấy đầy mong chờ. Tiffany không thể nói ra ý định của mình, cô ấy không muốn sai lầm tạo nên bởi mình dù rất muốn Jessica nâng niu cô. Và điều quan trọng nhất là Tiffany biết Jessica thừa sức hiểu được tất cả những suy nghĩ trong đôi mắt của cô…

Niềm tin của Tiffany chưa bao giờ là sai, khi Jessica gần như ngay lập tức hiểu được điều mà Tiffany muốn. Jessica mỉm cười xoa nhẹ khuôn mặt Tiffany, đôi mắt đó, sóng mũi đó là tất cả những ánh sáng có trong cuộc sống của cô.

“ Chờ tớ một xíu thôi. Tớ lấy khăn ấm lau mặt cho Fany và rượu trứng nữa. “

Tiffany gật nhẹ đầu, cô tin Jessica, tin đến mức nếu cô có thấy cô ấy làm một điều gì xấu thì chắc chắn nó phải có nguyên do. Đó là niềm tin tuyệt đối dành cho người quan trọng trong trái tim mình. Càng ngày, Tiffany càng lệ thuộc vào Jessica… Chỉ cần Jessica quan tâm tới cô, cô không cần bất cứ thứ gì nữa…

Jessica gần như là chạy như bay, chân bước hai bậc thang để lấy mọi thứ thật nhanh, cô không muốn Tiffany chờ, không muốn cô ấy khóc khi không có mình, không muốn rời xa cô ấy khi cô ấy cần cô. Mọi thứ, mọi cảm xúc của Jessica gần như đều là vì Tiffany. Jessica vui khi Tiffany vui, Jessica buồn khi Tiffany buồn, và thậm chí nếu Tiffany chỉ nhăn mặt một xíu thôi trái tim Jessica sẽ đau lắm. Chẳng hiểu từ bao giờ, cuộc sống của Jessica chỉ xoay quanh Tiffany và vì Tiffany.

“ Uống một ít nào Fany. Nó giải rượu tốt lắm đó. “

Jessica loay hoay cho Tiffany uống rượu trứng. Nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau mặt và tay cô ấy. Sao Tiffany lại lạnh thế này, có phải nhiệt độ trái tim Tiffany đang làm cho cơ thể cô ấy lạnh theo không. Có thể không hữu hiệu gì nhưng Jessica muốn sưởi ấm cho Tiffany, muốn cho Tiffany bờ vai để cô ấy dựa vào, muốn cô ấy gọi tên mình trong những giấc mơ, muốn mỗi khi có ác mộng người cô ấy dụi vào sẽ là cô. Jessica leo lên giường và nằm kế Tiffany, cẩn thận kéo chăn lên đến cổ cho Tiffany và xoa nhẹ vầng trán cô ấy.

Mình quá yêu cậu, Miyoung à.

Tiffany rúc sát vào cơ thể Jessica, cứ xem như là rượu đã giúp cô có thêm dũng cảm sống thật với lòng mình hơn đi, vì điều đó giờ cũng đâu còn quan trọng nữa. Tiffany chỉ cần biết rằng mình đang sống trong sự ấm áp và bảo bọc mà Jessica mang lại.

Tiffany chưa bao giờ mong muốn điều gì hơn thế này, những cảm xúc, những yêu thương ước gì có thể tự nó tới mà không cần người ta phải nói…nhưng đôi khi giữ trong lòng thế này lại rất hay. Có những lời nói chỉ như gió bay, hành động mới làm con người ta nhớ mãi, ấn tượng và cảm động. Jessica chưa từng nói hay hứa hẹn điều gì với Tiffany, nhưng những gì Jessica cố làm cho cô đã là minh chứng quá rõ cho sự si tình không điểm dừng đó.

Có thể đêm nay Tiffany đã sai khi gọi tên Jessica, đã sai khi cứ rúc vào người cô ấy nhưng chỉ một đêm có được không, chỉ là rượu chứ không phải là cô, chỉ vì cô say, chỉ vì cô không thể kiềm chế cảm xúc của mình khi ở bên cạnh một người ấm áp như Jessica. Cứ xem là như thế đi nếu nó làm cho trái tim Tiffany thanh thản. Dù rằng cô biết…trái tim mình đã không nghe lời nữa khi nó bắt đầu hướng về Jessica, người mà cả đời này cô cũng không dám nói lời yêu cô ấy.

Chap 5 :

Sau hôm Tiffany say xỉn và ngủ trong vòng tay mình, Jessica bắt đầu lo lắng hơn cho tình trạng của cô ấy. Tiffany uống rượu và khóc. Jessica sợ một ngày nào đó nếu không có cô ở nhà Tiffany sẽ còn làm nhiều điều không hay hơn nữa, và lúc đó ai mà biết Jessica có đến kịp hay không cơ chứ. Tiffany là sinh mạng và nguồn sống của Jessica, cô không muốn có bất kì một tổn thương nhỏ nào trên con người đó.

Jessica vứt hết tất cả mọi loại rượu có trong nhà cô đi. Tuyệt nhiên không còn một chất có cồn nào được ở lại. Nhiều lần Tiffany tìm đến những thứ đó nhưng đều không thấy, nghĩ đã hết, cô viết một tờ note lên trên tủ lạnh và đặt tiền lên trên đó. Nhưng Jessica lơ chúng đi và xem như chưa từng đọc qua.

Bình thường Jessica rất chiều Tiffany, cô ấy muốn gì Jessica cũng mua cho nhưng riêng chuyện này thì Jessica giữ rất vững lập trường của mình. Để Tiffany đụng vào rượu nghĩa là Jessica đang giết dần giết mòn cô gái ấy. Tiffany bắt đầu mất kiên nhẫn khi Jessica không mua rượu, cô nhiều lần nhắc nhở, viết tờ note nhưng cũng không thấy động tĩnh gì. Thở dài, hẳn là Jessica lại một lần nữa quá lo cho cô và cấm cô uống rượu, nhiều lúc sự lo lắng của Jessica làm Tiffany cảm thấy mình cứ như một đứa con nít 9 10t đang sống trong sự kiềm kẹp của phụ huynh không bằng.

Ngày 15 hằng tháng luôn là ngày mà Seohyun sẽ đến để khám sơ tâm lý cho Tiffany. Seohyun là người em thân thiết của Jessica và là bác sĩ tâm lý trẻ nhất Hàn Quốc.

Lúc đầu Tiffany cũng không chịu để cho Seohyun nói chuyện với mình, nhưng những bác sĩ tâm lý thì luôn có cách của họ và với sự đảm bảo của Jessica, Seohyun dần dần tiếp xúc được với Tiffany và giờ họ là chị em tốt của nhau. Dễ chừng Seohyun còn thân với Tiffany hơn là Jessica nữa. Seohyun bước ra từ cửa phòng Tiffany và đưa cho Jessica một số phương thuốc bổ dưỡng cho Tiffany trong thời gian này.

“ Cô ấy không sao chứ Hyunie. “ Jessica lo lắng hỏi. Nãy giờ ngồi ngoài phòng khách không có động tĩnh gì làm cho Jessica trở nên bồn chồn.

“ Em nghĩ chị ấy ổn. Thần sắc có khá hơn…Nhưng… “ Seohyun hơi dè chừng.

“ Sao thế. “ Jessica trở nên khẩn trương.

“ Tình hình này đã 3 tháng rồi. Em nghĩ chúng ta nên tiến đến một bước chữa trị mới. “ Seohyun ngồi xuống kế Jessica và nắm lấy tay cô ấy.

“ Fany chưa sẵn sàng đâu. “

Jessica e dè. Nếu Tiffany có thể hoàn toàn bình phục, liệu cô ấy còn ở lại với cô không, hay sẽ ra đi đến một nơi khác. Jessica biết mình đang ích kỉ lắm nhưng biết làm sao khi Tiffany đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Jessica không dám tưởng tượng cảnh mình sẽ không có Tiffany, buồn chán, tuyệt vọng…

Nhưng, nếu không để Seohyun giúp Tiffany, cô ấy cả đời sẽ như thế, điều đó cũng rất tồi tệ. Jessica hoàn toàn bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“ Fany unie chưa sẵn sàng, hay unie chưa sẵn sàng. “

Seohyun là một bác sĩ tâm lý rất giỏi. Cô đã nhận ra ngay ánh mắt si tình của Jessica khi cô ấy đến và năn nỉ Seohyun giúp một người bạn của mình. Đó chỉ có thể là tình yêu. Cái cách mà Jessica ở bên, cái cách Jessica chăm sóc cho Tiffany, có mù cũng thấy rằng cô gái này yêu Tiffany đến như thế nào.

Seohyun không phản đối tình yêu giữa những cô gái, nhưng nếu là những cô gái có quan hệ đặc biệt như Jessica và Tiffany thì điều đó là không tốt. Và dần dần Seohyun nhận ra có gì đó khác biệt trong lúc cô nói chuyện với Tiffany. Một cái gì đó le lói trong đêm tối tăm mỗi khi cô nhắc về Jessica, nhắc về những thói quen hay những chuyện quá khứ của cô ấy khi còn ở Mỹ. Seohyun chưa dám khẳng định đó là gì vì thế cô cần kiểm chứng và đồng thời giúp Tiffany lấy lại một ít sự tự tin.

“ Chúng ta…phải làm sao. “ Cuối cùng thì Jessica cũng đấu tranh nội tâm xong. Suy cho cùng, điều cô ấy chọn là hạnh phúc của Tiffany. Chỉ cần cô ấy cười, mọi tổn thương của Jessica sẽ không còn quan trọng nữa.

“ Chúng ta sẽ dụ Fany unie ra ngoài. ‘’

Jessica ngơ ngác nhìn Seohyun.

“ Em nói gì vậy Hyunie. Em cũng biết Fany cứng đầu đến thế nào mà “ Jessica nhíu mày, Seohyun làm bác sĩ tâm lý điều trị cho Tiffany thì biết quá rõ về cô ấy chứ sao lại có thể đề ra một ý kiến như thế.

Seohyun chỉ mỉm cười hiền, hễ cứ đụng tới Tiffany là y như rằng người chị của cô lại mất bình tĩnh đến lạ thường, nhiều lúc Seohyun cũng không hiểu tại sao Jessica lại có thể chịu đựng Tiffany hơn 4 tháng trời mà không hề than vãn lấy một câu, tình yêu đôi lúc có sức mạnh đến mức kì lạ. Điều đó làm Seohyun thầm khâm phục Jessica theo một cách nào đó.

“ Em có cách để unie ấy phải ra ngoài. Chỉ cần…unie tin em là được. Cũng không chắc là sẽ thành công nhưng…chúng ta cứ thử nhé.“

==================================

Tiffany ngước lên đồng hồ, hình như Jessica đã đi ra ngoài 4 tiếng rồi mà vẫn chưa về. Cô ấy nói chỉ cùng Sunny và Taeyeon đi mua một ít đồ gia dụng trong nhà thôi mà đi lâu như vậy, không lẽ lại đi quần nát cái siêu thị của người ta hay sao.

Nhìn vào màn hình điện thoại mình, Tiffany cũng không thấy có bất kì cuộc gọi hay tin nhắn nào của Jessica. Có lẽ cô ấy đi mua vui quá nên quên mất cô ở nhà, hoặc lâu lâu giải thoát khỏi cô nên Jessica đi chơi cho sướng. Suy nghĩ đó làm trái tim Tiffany phát điên lên được. Muốn đi đâu thì đi, cô có cấm đâu, mà đi thì làm ơn nhắn một cái tin về cho người ta khỏi mong, có khó khăn gì đâu cơ chứ.

Tiffany đi xuống dưới nhà và cố tìm cho mình một cái gì đó để làm cô ấy tỉnh táo, vừa vào bếp là thấy ngay một bình giữ nhiệt được đặt trên bàn và tờ note :

“ Fany à, sữa ấm, nhớ uống nhé. “

Đấy, đi đâu thì đi chứ Jessica cũng chuẩn bị đầy đủ cho Tiffany. Jessica không thích Tiffany uống sữa lạnh cho lắm. Khoảng thời gian đầu khi Tiffany rơi vào khủng hoảng đã làm cho cơ thể cô ấy đào thải thức ăn và khiến bao tử bị tổn thương khá nghiêm trọng. Bụng Tiffany bây giờ rất yếu và nếu còn uống sữa lạnh nhiều thì có thể làm cho cô ấy bị đau bụng hay tệ nhất là nôn… Nên Jessica lúc nào cũng đun sữa nóng và cho vào bình giữ nhiệt, khi Tiffany cần là sữa đã ấm ấm để cô ấy có thể uống ngay. Chỉ một hành động nhỏ thôi đã nói lên bao nhiêu sự yêu thương mà Jessica dành cho Tiffany.

Tiffany giựt tấm note ra và cho nó vào túi mình. Nói không phải khoe chứ trong ngăn tủ của cô đang là bộ sưu tập những cái note của Jessica. Rất nhiều và lúc nào cũng là những nhắc nhở hoặc những lời nói ấm áp vào đêm đông lạnh giá. Nó sưởi ấm trái tim Tiffany bằng cách này hay cách khác.

Tiffany đổ sữa ra cái ly hình nấm của cô. Chả hiểu Jessica lôi đâu ra một cái ly hình nấm và tay cầm lại là totoro nữa. Nhìn nó lạ mắt một cách bất thường. Dù nhiều lần Tiffany tỏ ý muốn hỏi xem nó được sản xuất từ đâu thì Jessica đều gạt phăng đi và nói rằng chỉ có một cái duy nhất trên thế giới này thôi. Tiffany càng tò mò thì chỉ càng vô ích, một khi Jessica đã muốn giấu chuyện gì thì dù có bắt cô ấy nằm trên bàn chông cũng không ăn thua.

Tiffany loay hoay trên chiếc trường kỉ và bắt đầu nhìn vào đồng hồ nhiều hơn khi đã 5 tiếng trôi qua mà vẫn không có chút động tĩnh nào của Jessica. Đáng lý ra giờ này Tiffany đang được Jessica pha cho một ly ngũ cốc bổ dưỡng và ép Tiffany uống những viên thuốc bổ đắng ghét.

Cảm giác lo lắng bắt đầu xuất hiện, Tiffany bồn chồn và có chút không thoải mái, muốn tìm Jessica nhưng lại cảm thấy mình không có quyền quản lý Jessica đi đâu và làm gì, Tiffany lại thôi và từ bỏ ý định gọi cho cô ấy. Tiffany ngồi thở dài và nhìn ra ngoài cửa, chỉ mong nó sẽ mở ra và Jessica bước vào cùng lý do giải thích cho chuyện cô ấy về trễ.

* Sunny call Tiffany *

“ Alô “

“ Fany, Sica…cậu ấy… ở công ty….có…chuyện. “ Tiếng nói đứt quãng của Sunny vang lên trong đện thoại.

“ Chuyện…gì. “ Tiffany hỏi gấp gáp.

“ Mình không chắc. Cậu ấy gọi cho mình…nhưng mình nghe không rõ…gọi lại thì điện thoại cậu ấy không liên lạc được. Alô Fany Fany Fany. “

Tút tút tút…

Tiffany thả rơi điện thoại xuống sàn. Sao Jessica lại có chuyện gì chứ, có phải do cô không, có phải do cô mang xui xẻo đến cho cô ấy không. Cô là sao chổi… Có phải Tiffany đã liên lụy đến Jessica không chứ… Làm gì bây giờ… Tiffany ôm đầu mình đau đớn… Cô chẳng thể làm gì được, cô không đủ sức, không đủ can đảm để bước ra ngoài tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra với Jessica. Cô không thể. Tiffany chưa sẵn sàng cho mọi thứ ở hiện thực.

Jessi, mình xin lỗi.

Ai cũng biết đó là kế hoạch của Seohyun, dùng Jessica để đánh động con người đang ngủ yên bên trong Tiffany. Seohyun nhận ra sự quan tâm mà Tiffany dành cho Jessica không còn đơn thuần là sự biết ơn nữa, nó mạnh mẽ hơn rất nhiều và đây có thể là phương thuốc mà Seohyun cần phải sử dụng để kéo Tiffany trở lại cuộc sống bình thường mà cô ấy đáng được có.

Mất quá nhiều thời gian để Seohyun thuyết phục Jessica làm theo ý mình, người chị của cô không muốn nói dối Tiffany, chị ấy si tình đến mức mù quáng… Và Seohyun quyết định tìm đến Sunny và Taeyeon để lập ra một kế hoạch hoàn hảo, bắt nhốt và trói Jessica ở trong văn phòng của chính cô ấy.

Đây là một trò chơi mà không một ai tham gia nó biết kết quả sẽ ra sao. Thắng hoặc thua hay thậm chí là hòa. Kết quả của nó phụ thuộc vào quá nhiều yếu tố. Tâm lý của Tiffany, tình cảm của cô ấy đối với Jessica và cả khoảnh khắc hay sự ám ảnh mà Tiffany phải đối mặt khi những người xung quanh mình gặp nguy hiểm.

Seohyun đang đánh cược tất cả những gì mình có trong ván bài này. Nếu Tiffany vượt qua nỗi ám ảnh và chạy đến bên Jessica, có lẽ chị ấy còn rất nhiều hi vọng. Nhưng nếu không, Tiffany sẽ mãi mãi cứ sống trong nỗi sợ và ám ảnh cho tới cuối đời mình.

Seohyun biết quãng thời gian 4 tháng hơn để quên đi nỗi đau là quá ít. Nhưng liệu có thể tìm được ai đối xử tốt với Tiffany hơn Jessica được nữa. Nếu Tiffany không thể vì Jessica mà cố thử một lần đối mặt với quá khứ của mình thì sẽ không một ai đủ sức làm điều đó.

Nhưng nói cho công bằng nếu Tiffany chạy đi tìm Jessica, cũng chỉ chứng tỏ trái tim cô ấy còn một chút hơi ấm nào đó chứ cũng chưa hẳn là hoàn toàn bình phục, nhưng chỉ cần le lói một chút hi vọng nào đó nhỏ nhoi để giúp Tiffany thôi thì Seohyun cũng cần phải thử.

Hơn nữa chính Seohyun cũng biết sự cưng chiều mà Jessica dành cho Tiffany sẽ không bao giờ làm cô ấy hiểu được rằng, có những thứ không phải lúc nào cũng sẵn sàng ở bên ta, nếu ta không đấu tranh vì nó, một ngày nào đó nó sẽ biến mất vĩnh viễn. Hãy để con tim Tiffany tự chất vấn về tình cảm của mình xem liệu Jessica có xứng đáng để đánh bật nỗi sợ đó hay là không.

Jessica vùng vẫy trong khi bị trói, không thể tin rằng Hyunie hiền lành dễ thương của cô lại làm thế này. Vậy mà em ấy luôn nói với Jessica rằng bạo lực không phải là cách để giải quyết vấn đề. Xem Hyunie vừa làm gì với cô đây. Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng bằng chuyện của Tiffany. Jessica sợ Tiffany sẽ lại ám ảnh về những cái chết, sẽ tự nguyền rủa mình là sao chổi, sợ cô ấy sẽ lo, sợ cô ấy khóc mà không có mình. Ván bài chết tiệt này quá lớn, cô không muốn chơi và cũng không muốn Tiffany chơi nó. Đừng lôi tâm trạng Tiffany ra để đánh cược trong khi mọi người đều không thể hiểu cô ấy.

Có phải Seohyun đang sai và quá ngu ngốc khi tạo ra trò chơi tâm lý này không. Tiffany hiện tại bó gối nhốt mình trong phòng Jessica. Có lẽ…Tiffany còn chưa sẵn sàng cho những cảm xúc dằn vặt bủa vây lấy con tim…

To be continued

Note : Đây là Fic tâm huyết của tớ ^^. Fic mang hơi hướng lãng mạng đan xen chút đau khổ.

- Drama xoay quanh tâm trạng của 2 nhân vật, k quá nặng cũng chẳng dễ dàng ^^

- Hi vọng Fic này sẽ khiến các cậu nhắc tới nó nhiều hơn là Lost Memory…

- Nếu Fic k hay xin mọi ng đừng chê trách ^^

- Thanks Sungeunyoo đã cùng tớ làm nên cái Fic này. Mi of Mon

PROLOGUE

Nỗi đau…

Sự sợ hãi…

Niềm tin…

Sự sẻ chia…

Số phận hay Ác duyên…

Nụ cười hay nước mắt.

Đã bao giờ bạn yêu 1 người không được phép yêu…

Vốn dĩ con tim chẳng thể khước từ tình yêu đó.

Hạnh phúc ở cuối con đường, hay bóng tối che phủ tất cả…

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

6.5M 179K 55
⭐️ ᴛʜᴇ ᴍᴏꜱᴛ ʀᴇᴀᴅ ꜱᴛᴀʀ ᴡᴀʀꜱ ꜰᴀɴꜰɪᴄᴛɪᴏɴ ᴏɴ ᴡᴀᴛᴛᴘᴀᴅ ⭐️ ʜɪɢʜᴇꜱᴛ ʀᴀɴᴋɪɴɢꜱ ꜱᴏ ꜰᴀʀ: #1 ɪɴ ꜱᴛᴀʀ ᴡᴀʀꜱ (2017) #1 ɪɴ ᴋʏʟᴏ (2021) #1 IN KYLOREN (2015-2022) #13...
854K 39.8K 61
Taehyung is appointed as a personal slave of Jungkook the true blood alpha prince of blue moon kingdom. Taehyung is an omega and the former prince...
1.1M 44.1K 51
Being a single dad is difficult. Being a Formula 1 driver is also tricky. Charles Leclerc is living both situations and it's hard, especially since h...
1.7M 17.3K 3
*Wattys 2018 Winner / Hidden Gems* CREATE YOUR OWN MR. RIGHT Weeks before Valentine's, seventeen-year-old Kate Lapuz goes through her first ever br...