[EDIT] Vũ Khí Hình Người (2)...

By Memory_Land

72.3K 13.6K 858

Tên khác: Nhân hình binh khí Tác giả: Húy Tật Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Kin... More

CẢNH BÁO
222. Thôn Vàng Bạc (1): Cậu muốn mở cửa sổ à?
223. Thôn Vàng Bạc (2): Thứ đó, ghé vào trên cửa sổ.
224. Thôn Vàng Bạc (3)
225. Thôn Vàng Bạc (4): "Trạm cuối cùng."
226. Thôn Vàng Bạc (5): "Đừng sang thôn Bạc."
227. Thôn Vàng Bạc (6): Cũng có người gọi thôn chúng tôi là... Thôn tàn tật.
228. Thôn Vàng Bạc (7): Mất giọng.
229. Thôn Vàng Bạc (8): Thì ra là con gái nhà ông Lý bên cạnh, tuổi còn trẻ...
230. Thôn Vàng Bạc (9): Đó là nơi đặt quan tài.
231. Thôn Vàng Bạc (10): "Chữ khắc ngược."
232. Thôn Vàng Bạc (11): Cô ấy không tự nguyện.
233. Thôn Vàng Bạc (12): Ảnh chụp thay đổi.
234. Thôn Vàng Bạc (13): Ảnh chụp đang chuyển động.
235. Thôn Vàng Bạc (14): Số người không đúng.
236. Thôn Vàng Bạc (15): Vệt đen dưới đáy hồ.
237. Thôn Vàng Bạc (16)
238. Thôn Vàng Bạc (17): Nhà ở thôn Bạc.
239. Thôn Vàng Bạc (18): Cô ta ra tay trước.
240. Thôn Vàng Bạc (19): Lai lịch của thôn Vàng Bạc.
241. Thôn Vàng Bạc (20): Thứ thôn Vàng Bạc đào, là vàng là bạc trong đất.
242. Thôn Vàng Bạc (21): Ngày thứ tư đặt linh cữu.
243. Thôn Vàng Bạc (22): Đóng quan tài nhập liệm.
244. Thôn Vàng Bạc (23): Buổi tụ họp đêm khuya.
245. Thôn Vàng Bạc (24): Cá luộc.
246. Thôn Vàng Bạc (25): Khênh quan tài.
247. Thôn Vàng Bạc (26): Rất là... Thèm ăn.
248. Thôn Vàng Bạc (27)
249. Thôn Vàng Bạc (28): Cậu muốn tôi làm gì?
250. Thôn Vàng Bạc (29): Nữ quỷ uy hiếp.
251. Thôn Vàng Bạc (30): Nếu đã đến thì qua hết đây đi.
252. Thôn Vàng Bạc (31): Đây không phải cảm giác khi chạm vào cá.
253. Thôn Vàng Bạc (32): Thà chết còn hơn.
254. Thôn Vàng Bạc (33): Rõ ràng họ nhớ người đứng ở đó là Nguyên Dục Tuyết.
255. Thôn Vàng Bạc (34): Run rẩy nằm rạp.
256. Thôn Vàng Bạc (35): "Ý anh người vừa rồi là... Nguyên Dục Tuyết?"
257. Thôn Vàng Bạc (36): ... Hắn đang hút máu?
258. Thôn Vàng Bạc (37): Tế phẩm của Thần...
259. Thôn Vàng Bạc (38): Thế thân, mê quá.
260. Thôn Vàng Bạc (39): Xin hãy giúp tôi.
261. Thôn Vàng Bạc (40): Cho nên ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh...
262. Thôn Vàng Bạc (41): Thôi cứ để gã điên đi.
263. Thôn Vàng Bạc (42): Thái độ cực kỳ tồi tệ.
264. Thôn Vàng Bạc (43): Nguyên Dục Tuyết...
265. Thôn Vàng Bạc (44): Nguyên Dục Tuyết... Đã chết.
266. Thôn Vàng Bạc (45): Trại nuôi cá.
267. Thôn Vàng Bạc (46): Béo: "À ờm".
268. Thôn Vàng Bạc (47): Tang lễ mới.
269. Thôn Vàng Bạc (48): Trại nuôi cá.
270. Thôn Vàng Bạc (49): Nguyên Dục Tuyết không bao giờ xấu xí như vậy.
271. Thôn Vàng Bạc (50): Đằng nào cũng tới rồi.
*273. Thôn Vàng Bạc (52): Đáy ao lại thông với một cái hang khác.*
274. Thôn Vàng Bạc (53): Trứng trong ao.
275. Thôn Vàng Bạc (54): "Mồi".
276. Thôn Vàng Bạc (55): Đồ tể.
277. Thôn Vàng Bạc (56): Chúng tôi không giết người.
278. Thôn Vàng Bạc (57): Cậu không được làm tổn thương con người.
279. Thôn Vàng Bạc (58): Một con đường khác.
280. Thôn Vàng Bạc (59): "Mẹ."
281. Thôn Vàng Bạc (60): Là tôi tự nguyện.
282. Thôn Vàng Bạc (61): Đó là sự tôn nghiêm khi làm người của cô.
283. Thôn Vàng Bạc (62): Như thể không hề nghĩ tới việc mình sẽ bị thương.
284. Thôn Vàng Bạc (63): Cầu xương.
285. Thôn Vàng Bạc (64): Rời khỏi nơi chăn nuôi này, cậu đã hứa rồi.
286. Thôn Vàng Bạc (65): Bọn họ là người, vẫn luôn là người.
287. Thôn Vàng Bạc (66)
288. Thôn Vàng Bạc (67): Bọn chúng là tài sản của thôn Vàng Bạc.
289. Thôn Vàng Bạc (68)
290. Thôn Vàng Bạc (69): Sẽ che cho người khác.
291. Thôn Vàng Bạc (70): Nguyên Dục Tuyết, chúng ta chạy đi.
292. Thôn Vàng Bạc (71): Đồ con gà.
293. Thôn Vàng Bạc (72): Lại thấy ánh mặt trời.
294. Thôn Vàng Bạc (73): Gián điệp bại lộ.
295. Thôn Vàng Bạc (74): Ai là người mang đi thủ lĩnh của các bạn?
296. Thôn Vàng Bạc (75)
297. Thôn Vàng Bạc (76): Bọn họ đều không lường được gián điệp sẽ mạnh như vậy.
298. Thôn Vàng Bạc (77): Người chơi hai thiên phú.
299. Thôn Vàng Bạc (78): Trở lại thôn Bạc.
300. Thôn Vàng Bạc (79): "Làm vậy cô có thấy vui không?"
301. Thôn Vàng Bạc (80): Sống hay chết, cô không quan tâm nữa.
302. Thôn Vàng Bạc (81): Ác quỷ: Đùa tao hả mày
303. Thôn Vàng Bạc (82)
304. Thôn Vàng Bạc (83)
305. Thôn Vàng Bạc (84): Thôn, Tẫn, Âm.
306. Thôn Vàng Bạc (85): Thế giới này không hề có Thần.
307. Thôn Vàng Bạc (86): Người chơi là cội nguồn của tai họa.
308. Thôn Vàng Bạc (87): Nhân họa, thiên tai.
309. Thôn Vàng Bạc (88): Tại sao lại nói cô là... "cô ấy"?
310. Thôn Vàng Bạc (89): Phó bản S+
311. Thôn Vàng Bạc (90): Người, tạo Thần.
312. Thôn Vàng Bạc (91)
313. Thôn Vàng Bạc (92): Phân tích, giải tỏa kết cấu, sau đó... Phá hủy nó.
314. Thôn Vàng Bạc (93): Cậu bị cắn nuốt.
315. Thôn Vàng Bạc (94)
316. Thôn Vàng Bạc (95): Nam trà xanh.
317. Thôn Vàng Bạc (96): Đây là lần đầu cô được nghe giọng Nguyên Dục Tuyết.
318. Thôn Vàng Bạc (97): ... Nhịn vậy.
319. Thôn Vàng Bạc (kết thúc)
320. Khu Vực An Toàn: "Tôi sẽ đi tìm cậu."
321. Khu Vực An Toàn (2): Mặt nạ sát thủ.
322. Khu Vực An Toàn (3): 100% năng lượng.
323. Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Hoan Lạc (1): Áo choàng đã rơi, lại chưa rơi hẳn.
324. Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Hoan Lạc (2)
325. Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Hoan Lạc (3)
326. Khách Sạn Tránh Tai Ương (1): Chào mừng đến với Khách Sạn Tránh Tai Ương!
327. Khách Sạn Tránh Tai Ương (2)
328. Khách Sạn Tránh Tai Ương (3)
329. Khách Sạn Tránh Tai Ương (4)
330. Khách Sạn Tránh Tai Ương (5): Tôi sẽ giữ gìn nó.
331. Khách Sạn Tránh Tai Ương (6): Không ai lúc đi làm lại không trốn việc.
332. Khách Sạn Tránh Tai Ương (7)
333. Khách Sạn Tránh Tai Ương (8): Có người đang gõ cửa phòng tôi, cứu tôi với!
334. Khách Sạn Tránh Tai Ương (9)
335. Khách Sạn Tránh Tai Ương (10): Đó thật sự là do nhảy lầu ư?
336. Khách Sạn Tránh Tai Ương (11)
337. Khách Sạn Tránh Tai Ương (12): Tôi đã lừa ngài.
338. Khách Sạn Tránh Tai Ương (13): Thứ thật sự bị nguyền rủa, là...
339. Khách Sạn Tránh Tai Ương (14): Người trong cặp.
340. Khách Sạn Tránh Tai Ương (15): Vị khách đầu tiên thành công rời khỏi.
341. Khách Sạn Tránh Tai Ương (16): Nguyên nhân thuê phòng: Xem trang web
342. Khách Sạn Tránh Tai Ương (17): Camera giám sát trực tiếp.
343. Khách Sạn Tránh Tai Ương (18): "Tôi sẽ bảo vệ chị."
344. Khách Sạn Tránh Tai Ương (19): Tôi tới trước.
345. Khách Sạn Tránh Tai Ương (20): Lên tầng cao nhất, đừng có tới muộn.
346. Khách Sạn Tránh Tai Ương (21): Cậu thuộc về tôi.
347. Khách Sạn Tránh Tai Ương (22): Yêu cầu của tôi chỉ có vậy.
348. Khách Sạn Tránh Tai Ương (23): Tôi sẽ làm nhanh một chút.
349. Khách Sạn Tránh Tai Ương (24): Chẳng lẽ tôi lại để cậu về một mình?
350. Khách Sạn Tránh Tai Ương (25): Vị khách trên tầng cao nhất.
351. Khách Sạn Tránh Tai Ương (26): Chặn cửa phòng.
352. Khách Sạn Tránh Tai Ương (27): Chị không khống chế được ngẩng lên.
353. Khách Sạn Tránh Tai Ương (28): Không kịp nữa rồi.
354. Khách Sạn Tránh Tai Ương (29): Ai có mắt đều nhìn ra được chị có vấn đề.
355. Khách Sạn Tránh Tai Ương (30)
356. Khách Sạn Tránh Tai Ương (31)
357. Khách Sạn Tránh Tai Ương (32): Cậu nhớ phải giữ lời.
358. Khách Sạn Tránh Tai Ương (33): Đóng cửa lại!!!
359. Khách Sạn Tránh Tai Ương (34)
360. Khách Sạn Tránh Tai Ương (35): Cô đúng là rất thích mách lẻo.
361. Khách Sạn Tránh Tai Ương (36): Góc nhìn của nạn nhân.
362. Khách Sạn Tránh Tai Ương (37): Nhưng nó không muốn giết chúng ta.
363. Khách Sạn Tránh Tai Ương (38): Có nên giơ tay ôm lại không?
364. Khách Sạn Tránh Tai Ương (39): Trên lưng.
365. Khách Sạn Tránh Tai Ương (40): Đừng chạm vào mấy thứ bẩn thỉu.
366. Khách Sạn Tránh Tai Ương (41)
367. Khách Sạn Tránh Tai Ương (42): Phương pháp kiếm nhiều tiền.
368. Khách Sạn Tránh Tai Ương (43): Sau đó, tôi hóa thành lệ quỷ.
369. Khách Sạn Tránh Tai Ương (44): Ác giả không có ác báo.
370. Khách Sạn Tránh Tai Ương (45): Người sợ mà quỷ cũng sợ.
371. Khách Sạn Tránh Tai Ương (46): Không cần biết là chuyện gì, ăn trước đã.
372. Khách Sạn Tránh Tai Ương (47)
373. Khách Sạn Tránh Tai Ương (48)
374. Khách Sạn Tránh Tai Ương (49): Chị có thể rời khỏi đây.
375. Khách Sạn Tránh Tai Ương (50)
376. Khách Sạn Tránh Tai Ương (51): Vị khách mới.
377. Khách Sạn Tránh Tai Ương (52): Ai cho mày cái quyền vênh váo vậy?
378. Khách Sạn Tránh Tai Ương (53): Nợ tình.
379. Khách Sạn Tránh Tai Ương (54): "Anh đang nói dối".
380. Khách Sạn Tránh Tai Ương (55): Ghét thì cứ nói.

272. Thôn Vàng Bạc (51): Trong dự đoán, ngoài dự đoán.

395 76 3
By Memory_Land

Edit: Ry

Tiểu Tề nhìn xuống hồ, trừ cảm giác choáng váng kịch liệt ra thì cô còn cảm nhận được một sự mâu thuẫn, sợ hãi mãnh liệt. Đến mức mà sắc mặt thiếu nữ trở nên nhợt nhạt, trong bóng đêm lại càng giống quỷ hồn đang trôi nổi giữa không trung.

Những người khác đều đang chú ý cái hồ, nhưng vẫn có người nhận ra sắc mặt khó coi của cô.

Tiểu Cao mở miệng hỏi: "Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"

Tiểu Tề chỉ nghe được tiếng tạp âm to lớn.

Tai cô cứ ù ù, mất một lúc mới ý thức được là vừa rồi Tiểu Cao gọi mình.

Bờ môi mấp máy, nửa ngày mới run rẩy đáp: "Không, không có việc gì."

Nhưng nói xong câu này, chính Tiểu Tề cũng phải ngậm miệng.

Giọng cô nghe tràn đầy sợ hãi, là do cơ thể mất kiểm soát khẽ run mới tạo thành âm thanh như vậy.

Thật quá kì lạ.

Dù là lúc bị quỷ quái che mắt, cô cũng không sợ giống vậy.

Nhìn cái trại nuôi cá, nghĩ đến cảnh phải lặn xuống hồ, nỗi sợ quái dị đó lại bùng lên.

Cô hít một hơi thật sâu, nói tiếp: "Không sao, tôi..."

--- Cô quá bất thường.

Giống như là lâm trận rồi lại bỏ chạy vậy.

Tiểu Tề hổ thẹn, không muốn làm người như vậy.

Cô nở nụ cười yếu ớt, nỗ lực đè xuống nỗi sợ của mình, ngẩng lên, định chủ động xung phong muốn xuống nước ---

Lại bắt gặp ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết.

Đôi mắt ấy đen như mực, phản chiếu khuôn mặt cô lúc này, khiến Tiểu Tề bỗng hoảng loạn.

Thật ra cô cũng không hiểu, nhưng cảm giác cái nhìn ấy ôn hòa lại thấy rõ được tất cả. Cô giống như bị phơi ra dưới ánh mặt trời, luống cuống không có nơi nào để trốn. Nhưng trong sự hổ thẹn, cô mới phát hiện Nguyên Dục Tuyết đang nói chuyện với mình.

Cậu làm khẩu hình, vì là câu ngắn, Tiểu Tề đọc được thiếu niên muốn nói gì.

"Không đi cũng không sao".

Đây là điều Nguyên Dục Tuyết muốn nói với cô.

Ánh mắt vẫn chân thành như bao lần.

Tiểu Tề sững sờ tại chỗ, mím môi nghĩ về điều cậu nói.

Không đi... Cũng không sao thật ư?

Mà lúc này, các người chơi đã thảo luận xong đội hình. Nguyên Dục Tuyết là người đầu tiên biểu thị muốn xuống nước, không vì lí do gì khác, chỉ là kinh nghiệm của cậu tương đối phong phú.

Cộng thêm Nguyên Dục Tuyết không có ám ảnh gì với nguồn nước và cái trại nuôi cá này.

Về phần Âu Phục, nhiệm vụ đầu tiên gã phải ở lại trông nhà, trừ hôm tế điển bị nước lũ cuốn thì cũng không có kiêng kị gì, thế là không yên tâm nói: "Tôi cũng có thể xuống nước."

Sau đó A Đao lên tiếng: "Tôi muốn xuống nước."

Lúc nói, hắn còn cầm chặt thanh đao được quấn vải trắng kia. Tiểu Cao nhìn sang, giọng điệu mang theo chế giễu và chất vấn: "Mày xuống nước còn muốn xách đao theo? Không sợ nặng quá chìm luôn à."

A Đao im lặng gật đầu, hoàn toàn không định để vũ khí lại.

Thế là Tiểu Cao hất cằm, cực kỳ lạnh lùng nhìn hắn, cương quyết nói: "Đừng có cản trở. Tao sẽ xuống, mày với những người khác ở lại trên này."

Tiểu Cao không hề định để hắn từ chối, lập tức đi tới chặn trước mặt A Đao, sẵn sàng xuống nước.

A Đao bị tụt lại đằng sau, chỉ nhìn chị một cái, cũng không tranh chấp.

Ba người xuống nước nhanh chóng được xác định.

Nước ở cái hồ này rất lạnh, nhưng cái này không được tính là cản trở với người chơi.

Mỗi người đều mặc rất mỏng, tuy không chuyên nghiệp bằng đồ bơi tiêu chuẩn, nhưng ít ra sẽ không gặp tình trạng quần áo hút nước tạo thành gánh nặng cho cơ thể, nên cũng coi là đủ tiện lợi.

Cái hồ này đi từ nông tới sâu, mọi người bắt đầu đi từ bờ hồ xuống. Nước hồ lạnh buốt lập tức lan khắp người, thấm qua lớp quần áo, như muốn thấm cả vào xương tủy.

Khả năng cảm nhận nóng lạnh của Nguyên Dục Tuyết rất tệ, nên cậu không có phản ứng gì. Âu Phục và Tiểu Cao lại hơi tái mặt vì cái lạnh dán chặt vào người, không khỏi nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Cũng khỏe phết, Âu Phục nhướng mày nghĩ.

Bọn họ nhanh chóng bơi tới vị trí trung tâm của của hồ.

Trên hồ vẫn còn trôi dạt một ít nụ sen đã tàn, bên dưới là cành rễ lít nhít trải rộng, sơ sẩy một chút là sẽ quấn lên cơ thể.

Tiểu Cao vô ý va vào một cái lá, có loại thực vật kiểu dây leo cỡ nhỏ lập tức quấn vào cổ tay chị, siết ra vệt đỏ. Chị cau mày, không vui lắm, cẩn thận dùng đạo cụ cắt hết những sợi tơ kia, rồi bơi ra xa đống lá một chút.

"Đừng chạm vào mấy cái lá sen."

Giọng chị hơi trầm, truyền tới tai Âu Phục và Nguyên Dục Tuyết, cả hai đều gật đầu.

Bọn họ đang ở trên mặt nước, trừ nước hồ quá lạnh ra thì hình như không có gì lạ.

Âu Phục nhìn cả hai, hỏi: "Lặn xuống chứ?"

Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Cao gật đầu.

Họ hít một hơi thật sâu, Âu Phục và Tiểu Cao hình như còn dùng đạo cụ để phổi tích đầy ô xy, sau đó ba người nhanh chóng lặn xuống đáy.

Đang là ban đêm, họ lại ở dưới nước, tầm nhìn rất hạn chế, phải dùng đạo cụ mới miễn cưỡng thấy được một ít.

Nước chậm chạp chảy xuôi, bọn họ có thể cảm nhận được cơ thể bị dòng nước nhè nhẹ đẩy đi. Rõ ràng một hồ nước như vậy lại lác đác không có mấy sinh vật sống.

Trên mặt hồ còn rải rác một ít hoa cỏ theo mùa, trong hồ lại hoàn toàn trống rỗng, giống như họ đang ở sâu dưới lòng biển, nhìn quanh chỉ thấy tĩnh mịch.

Sinh vật sống duy nhất là đồng đội của mình.

Chưa đủ, phải xuống sâu hơn nữa ---

Mái tóc đen tản ra trong dòng nước như cánh hoa bung nụ.

Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết giao với hai người kia, ăn ý cho cùng một tín hiệu, tiếp tục lặn xuống dưới ---

Thật ra cũng không lâu lắm, họ thật sự gặp được đáy hồ.

Đó là mặt đất cực kì tơi xốp, còn lơ lửng cát trắng. Tới đây họ mới nhìn thấy dấu hiệu sinh vật hoạt động, ví dụ như một ít tảo, hoặc một vài loài động vật cỡ nhỏ đang chui trong cát.

Mọi thứ đều rất bình thường.

Nhưng chính sự bình thường này, sau khi họ biết nơi này có vấn đề, mới lại càng bất thường.

Cả ba cau mày.

Họ không khỏi suy nghĩ xem sai sót ở đâu, chẳng lẽ vấn đề không phải ở đáy hồ, mà là ở nơi nào khác?

Ba người tách ra, bơi quanh tìm kiếm, giữ khoảng cách sao cho đồng đội nằm ở nơi xa nhất trong tầm mắt.

Cái hồ này cũng không quá lớn, chỉ ba người cũng đủ để kiểm tra, nhưng dù có bơi đi đâu cũng không thấy dấu vết dị thường như trong tưởng tượng của họ.

Giữa chừng Âu Phục và Tiểu Cao hết hơi, phải nổi lên.

Nguyên Dục Tuyết không có nhu cầu với không khí giống con người, nhưng để tiết kiệm năng lượng, cậu cũng nổi lên lấy hơi cùng hai người.

Ba người đang canh giữ trên bờ đều rất chăm chú, lo lắng nhìn mặt hồ.

Thấy mặt nước có động tĩnh thì lập tức đứng dậy, nghiêm túc quan sát.

Thứ xuất hiện chưa chắc đã là đồng đội của họ, lỡ là quái vật bên dưới ---

Thấy Âu Phục nổi lên, họ cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, giơ tay làm dấu ---

Âu Phục ra dấu lại, xác nhận ám hiệu.

Xác định thân phận người chơi của cả ba, họ mới lại gần hơn, kiểm tra tình trạng của nhau.

Mái tóc đen của Nguyên Dục Tuyết ướt đẫm dán vào mặt, càng làm nổi bật ngũ quan và nước da tái nhợt. Mặt mày đẫm nước, hàng mi khẽ chớp sẽ khiến vài giọt nước lăn xuống, khuôn mặt được nước ao cọ rửa có vẻ càng thêm xinh xắn.

Đám Âu Phục tham lam hít hà không khí mới mẻ.

A Đao đứng trên bờ hơi cúi xuống nhìn cả ba, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng: "Có phát hiện gì không?"

"Không."

Tuy là nằm trong dự đoán, nhưng vẫn là câu trả lời khiến người ta thất vọng.

Ở trong nước lâu như vậy, thể lực của người chơi rõ ràng có tiêu hao, nước ao lạnh buốt cũng tạo gánh nặng cho cơ thể.

Mọi người không khỏi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Dục Tuyết.

Trên bờ, Cửa Sổ và A Đao có vẻ ngồi không yên, lập tức đề nghị: "Mọi người lên đi, thay người."

Thay phiên nhau xuống nước cũng là phương án họ đã thảo luận trước đó.

Tiểu Cao điều chỉnh nhịp thở, hơi ngẩng lên nhìn A Đao trên bờ, lạnh mặt nói: "Tôi có thể tiếp tục."

Nguyên Dục Tuyết không nói được, cậu nhìn sang Tiểu Cao, gật đầu biểu thị mình cũng có thể tiếp tục.

Thấy hai người kia không lên, Âu Phục cũng không quan trọng việc thay lượt hay không, bèn nói: "Bọn tôi vẫn chưa mệt, để lát nữa rồi lại thay ca."

Nghỉ ngơi một hồi, ba người tiếp tục lặn xuống.

Lần này thời gian ở dưới đáy dài hơn hẳn, họ cũng cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Ô xy trong phổi ngày càng ít, khi hai người kia định nổi lên, Nguyên Dục Tuyết bơi theo họ, nhưng cơ thể đang chuyển động bỗng khựng lại.

Cậu rủ mắt nhìn xuống một chỗ.

Trước đó thật ra Nguyên Dục Tuyết đã rà quét địa hình nơi này, cũng không phát hiện điều gì lạ thường, nhưng nếu nhất định phải nghi ngờ ---

Cơ thể bị sức nổi của nước đẩy lên, rất khó để hoàn toàn dẫm trên lớp đất cát dưới đáy. Nhưng lần này, Nguyên Dục Tuyết tiếp tục lặn xuống, ngón tay cắm vào đống cát đá thô ráp kia.                                                                                                                                                         

Continue Reading

You'll Also Like

33.8K 4.6K 49
Tên: Tà Thần Biến Thái Bám Riết Theo Tôi Không Rời Hán Việt: Điên phê tà thần đối ta theo đuổi không bỏ Tác giả: Kẹp Hạt Dẻ Nhỏ Tình trạng gốc: 378...
563K 41.7K 91
Tác phẩm: Không Ngờ Tới Phải Không Tác giả: Nhiệt Đáo Hôn Quyết Thể loại: Bách hợp - Hiện đại - Gương vỡ không lành Nhân vật chính: Thiệu Từ Tâm và...
4K 528 47
Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh Edit: Kriez (thexanhreu) Beta: YAN Tiên hiệp, tu chân, tình cảm, cường cường, duyên trời tác hợp, 1×1, HE. Ngọc yêu...
54.7K 7K 63
Tên gốc: 任无限游戏里谈恋爱 Tác giả: Du Ngư Edit + beta: Chym Đì Lây Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, linh dị thần quái, vô hạn lưu Số chương: 118 chương chính văn...