【1-208】Sau khi mất trí nhớ bạ...

Door Chindechilla

161K 16.1K 3.8K

Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 妾在山阳 Tên gốc: 失忆后多了的前男友 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Hiện đại, HE, Tì... Meer

Giới thiệu
Chương 1: Xe lửa
Chương 2: Kẻ giết người
Chương 3: Thợ khâu xác chết
Chương 4: Cấp A
Chương 5: Em gái
Chương 6: Bùa đỏ
Chương 7: Quyết liệt
Chương 8: Trước khi đến trạm
Chương 9: Thẩm vấn
Chương 10: Phân biệt tương ứng
Chương 11: Tạ Văn Từ
Chương 12: Hồ Tình Nhân
Chương 13: Ngôi nhà ma ám
Chương 14: Alice
Chương 15: Tinh Vân livestream
Chương 16: Tần gia
Chương 17: Đoàn tụ
Chương 18: Định mệnh
Chương 19: Tai nạn
Chương 20: Tòa nhà kiểu phương Tây
Chương 21: Gọi linh
Chương 22: Lạc Hưng Ngôn
Chương 23: Không quen thuộc
Chương 24: Hôn lễ
Chương 25: Xung hỉ
Chương 26: Cuộc gặp gỡ lãng mạn
Chương 27: Khách sạn
Chương 28: Chân tướng
Chương 29: Video
Chương 30: Diễn đàn
Chương 31: Jeremiel
Chương 32: Nhập học
Chương 33: Kế hoạch báo thù
Chương 34: Người nghe kể chuyện (1)
Chương 35: Người nghe kể chuyện (2)
Chương 36: Người nghe kể chuyện (3)
Chương 37: Người nghe kể chuyện (4)
Chương 38: Người nghe kể chuyện (5)
Chương 39: Người nghe kể chuyện (6)
Chương 40: Người nghe kể chuyện (7)
Chương 41: Người nghe kể chuyện (8)
Chương 42: Người nghe kể chuyện (9)
Chương 43: Người nghe kể chuyện (10)
Chương 44: Người nghe kể chuyện (11)
Chương 45: Người nghe kể chuyện (12)
Chương 46: Người nghe kể chuyện (13)
Chương 47: Người nghe kể chuyện (14)
Chương 48: Người nghe kể chuyện (15)
Chương 49: Người kể chuyện (1)
Chương 50: Người kể chuyện (2)
Chương 51: Người kể chuyện (3)
Chương 52: Người kể chuyện (4)
Chương 53: Người kể chuyện (5)
Chương 54: Người kể chuyện (6)
Chương 55: Người kể chuyện (7)
Chương 56: Người kể chuyện (8)
Chương 57: Người kể chuyện (9)
Chương 58: Người kể chuyện (10)
Chương 59: Người kể chuyện (11)
Chương 60: Người kể chuyện (12)
Chương 61: Người kể chuyện (13)
Chương 62: Người kể chuyện (14)
Chương 63: Người kể chuyện (15)
Chương 64: Người trong câu chuyện (1)
Chương 66: Người trong câu chuyện (3)
Chương 67: Người trong câu chuyện (4)
Chương 68: Người trong câu chuyện (5)
Chương 69: Người trong câu chuyện (6)
Chương 70: Người trong câu chuyện (7)
Chương 71: Người trong câu chuyện (8)
Chương 72: Người trong câu chuyện (9)
Chương 73: Người trong câu chuyện (10)
Chương 74: Người trong câu chuyện (11)
Chương 75 + 76: Người trong câu chuyện (12) + (13)
Chương 77 + 78: Người trong câu chuyện (14) + (15)
Chương 79: Quan chấp hành
Chương 80: Đảo Bướm
Chương 81: 《 Bài đọc bí mật 》
Chương 82: Xe buýt số 13
Chương 83: Tòa nhà sản phụ khoa
Chương 84: Phong thư
Chương 85: Dị năng giả
Chương 86: Công hội
Chương 87: Tiệc chào mừng
Chương 88: Rơi
Chương 89: Tạm biệt
Chương 90: Quỷ Mẫu
Chương 91 + 92: Sống chết cũng là chuyện lớn (1) + (2)
Chương 93 + 94: Sống chết cũng là chuyện lớn (3) + (4)
Chương 95 + 96: Sống chết cũng là chuyện lớn (5) + (6)
Chương 97 + 98: Sống chết cũng là chuyện lớn (7) + (8)
Chương 99 + 100: Sống chết cũng là chuyện lớn (9) + (10)
Chương 101 + 102: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(1) + (2)
Chương 103 + 104: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(3) + (4)
Chương 105: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(5)
Chương 106: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(6)
Chương 107: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(7)
Chương 108: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(8)
Chương 109: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(9)
Chương 110: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(10)
Chương 111: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(11)
Chương 112: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(12)
Chương 113: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(13)
Chương 114: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(14)
Chương 115: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(15)
Chương 116: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(16)
Chương 117: 《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(17)
Chương 118:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(18)
Chương 119:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(19)
Chương 120:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(20)
Chương 121:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(21)
Chương 122:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(22)
Chương 123:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(23)
Chương 124:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(24)
Chương 125:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(25)
Chương 126:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(26)
Chương 127:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(27)
Chương 128:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(28)
Chương 129:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(29)
Chương 130:《 Thành Phố Kỳ Lạ 》(30)
Chương 131: Ra ngoài
Chương 132: Cây bút chuyện xưa
Chương 133: Top 10 quan chấp hành
Chương 134: Thư mời nhập học
Chương 135: Cấy ghép dị giáo
Chương 136: Học sinh chuyển trường
Chương 137: Cháo
Chương 138: Khởi hành
Chương 139: Hải Thành
Chương 140: Gia Đình
Chương 141: Đến cảng
Chương 142: Phân lớp
Chương 143: Kiểm tra
Chương 144: Ninh gia
Chương 145: Kết quả
Chương 146: Chuyển lớp
Chương 147: Phân phòng
Chương 148: Nhẫn
Chương 149: Năng lượng
Chương 150: Bảng biểu
Chương 151: Giáo viên hướng dẫn
Chương 152: Rừng Rậm Sương Mù
Chương 153: Diệp Vẫn
Chương 154:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(1)
Chương 155:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(2)
Chương 156:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(3)
Chương 157:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(4)
Chương 158:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(5)
Chương 159:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(6)
Chương 160:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(7)
Chương 161:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(8)
Chương 162:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(9)
Chương 163:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(10)
Chương 164:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(11)
Chương 165:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(12)
Chương 166:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(13)
Chương 167:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(14)
Chương 168:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(15)
Chương 169:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(16)
Chương 170:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(17)
Chương 171:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(18)
Chương 172:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(19)
Chương 173:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(20)
Chương 174:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(21)
Chương 175:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(22)
Chương 176:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(23)
Chương 177:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(24)
Chương 178:【 Làng Cổ Dạ Khóc 】(25)
Chương 179: Giải thích
Chương 180: Dịu dàng
Chương 181: Trở lại trường học
Chương 182: Thẻ vàng
Chương 183: Thiếu phu nhân
Chương 184: Dị hóa
Chương 185: Tự hủy
Chương 186: Người điều hành thứ năm
Chương 187: Mê hoặc
Chương 188: Đứng đầu
Chương 189: Trải nghiệm
Chương 190:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(1)
Chương 191:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(2)
Chương 192:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(3)
Chương 193:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(4)
Chương 194:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(5)
Chương 195:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(6)
Chương 196:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(7)
Chương 197:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(8)
Chương 198:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(9)
Chương 199:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(10)
Chương 200:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(11)
Chương 201:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(12)
Chương 202:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(13)
Chương 203:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(14)
Chương 204:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(15)
Chương 205:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(16)
Chương 206:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(17)
Chương 207:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(18)
Chương 208:【 Bảo tàng Tín Ngưỡng 】(19)

Chương 65: Người trong câu chuyện (2)

682 84 16
Door Chindechilla


Diệp Sanh không nghĩ tới sẽ gặp được Trần Cẩn ở đây.

Trần Cẩn phỏng chừng cũng không nghĩ tới sẽ gặp được cậu.

Trần Cẩn đang trò chuyện với một cô gái trang điểm tinh tế và ngoại hình nổi bật, làm mặt quỷ các loại. Khi một đám người hi hi ha ha xuyên qua đường cái, cuối cùng họ cũng nhìn thấy Diệp Sanh đang đợi xe, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

Diệp Sanh đứng dưới ngọn đèn đường, quay đầu nhìn về phía một mảnh bóng tối. Phía sau cậu là ánh đèn lộng lẫy của các quán nướng và hộp đêm trong phố ẩm thực, ánh sáng hỗn hợp của thế giới làm nổi bật vẻ thờ ơ của cậu, khóe môi mím lại, trên mặt nói lên rằng cậu không dễ ở chung

Tuy nhiên Vương Tử Hưu cùng Khang Tiểu Tiểu trời sinh tốt bụng, sau khi nhận ra cậu từ xa, kích động mà chào hỏi.

"Chú tư!"

"Chú tư!"

Diệp Sanh thu hồi tầm mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh, cậu nhìn thấy Vương Tử Hưu và Khang Tiểu Tiểu ý cười đầy mặt.

"......"

Trùng hợp như vậy sao?

Cậu gật gật đầu với bạn cùng phòng coi như đáp lại.

Hai người bạn cùng phòng coi như quen thuộc, có ý đồ xấu xa.

Giọng nói của Khang Tiểu Tiểu to lớn vang dội, cười hỏi: "Chú tư cậu đợi ở đây làm gì vậy?"

Diệp Sanh nói: "Tôi đợi xe."

Khang Tiểu Tiểu nhiệt tình nói: "Nếu đã gặp nhau, có muốn cùng chúng ta đi chơi không?"

"Không cần." Diệp Sanh lắc đầu: "Tôi còn có việc, mọi người đi chơi đi." Cậu dừng một chút, lại nói: "Buổi tối tôi giúp mọi người giữ cửa ký túc xá."

"Được rồi được rồi, vẫn là chú tư chu đáo."

Trần Cẩn châm chọc âm trầm nói: "Muốn giữ cái cửa nào mở chứ. Cậu đi ngủ đi, chúng tôi có khả năng chơi cả đêm."

Vương Tử Hưu không tán đồng mà nhíu mày: "Chú ba!"

"Cậu ấy là bạn cùng phòng của cậu à?" Cô gái im lặng bên cạnh Trần Cẩn đột nhiên lên tiếng. Đôi mắt của cô gái sáng ngời, phấn mắt như ngọc trai trông đặc biệt xinh đẹp dưới ánh đèn, khuôn mặt đầy ngạc nhiên và hứng thú.

"Ừ" Trần Cẩn lập tức cảm thấy chua chát, hàm hồ đáp lại.

Hắn thật không biết tại sao Vương Tử Hưu cùng Khang Tiểu Tiểu lại nhiệt tình với Diệp Sanh như vậy. hắn ghét nhất là những người không tiền không thế còn thích khoe khoang!

Trần Cẩn chủ động tiến lên, áp xuống ghen ghét trong lòng, cố nở một nụ cười giả tạo nói: "Ai từ từ chú tư, cậu nói có việc, lát nữa cậu có đi làm không?"

Diệp Sanh liếc hắn một cái.

Nhưng cậu không muốn dây dưa với bạn cùng phòng ở trên đường phố lâu nên gật gật đầu.

Trần Cẩn lập tức làm bộ lo lắng mà lớn tiếng nói: "Trường học đã khai giảng rồi, chú tư cậu như thế nào vẫn làm việc chăm chỉ như vậy! Dù đã làm việc hai tháng hè vẫn chưa tiết kiệm đủ chi phí sinh hoạt?"

Hắn vừa nói những lời này, cô gái bên cạnh cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Sanh không còn nhiệt tình như ban đầu.

"......"

Đôi mắt Diệp Sanh lạnh lùng nhìn thẳng về phía Trần Cẩn. Sự "cứng nhắc" của Diệp Sanh trong giao tiếp giữa các cá nhân không phải do chất phác mà là vì cậu cảm thấy phiền chán.

Cậu không hề trì độn, ngược lại thứ Diệp Sanh giỏi nắm bắt nhất chính là bản chất xấu xa của con người.

Cậu là người có thói quen với nghi kỵ người khác, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên của nhóm tân sinh viên, cậu đã đại khái biết Trần Cẩn là người như thế nào.

Hư vinh, ồn ào, hợm hĩnh.

Tuy rằng Trần Cẩn nói những lời này để cho mọi người thấy cậu nghèo và coi thường cậu như thế nào, nhưng cậu vốn dĩ đã nghèo rồi. Diệp Sanh đã phải chịu đựng cảnh nghèo khó quá nhiều và từ lâu đã tự cam chịu với điều đó, cậu không cảm thấy nghèo khó có gì đáng xấu hổ.

"Ừm, còn chưa đủ, tôi đoán tôi còn phải làm việc thêm bốn năm nữa." Diệp Sanh kỳ quái nhìn hắn, bình tĩnh nói.

Trần Cẩn: "......"

Ánh mắt Diệp Sanh quá bình thường, lời nói cũng quá bình thường, hoàn toàn không cảm thấy điều này có gì đáng xấu hổ, nhưng lại khiến hắn không biết sau này nên nói cái gì.

Trần Cẩn nghẹn một hơi, dùng giọng điệu đùa cợt nói: "Không đúng. Chú tư, mấy người ở Âm Sơn thật vất vả mới đào ra được một sinh viên danh giáo, chẳng lẽ Bộ Giáo dục không cấp tiền cho cậu sao?"

Âm Sơn?

Một nơi có tỉ lệ phạm tội cao nhất cả nước, tiếng xấu rõ ràng như thế làm mọi người đều sửng sốt.

Diệp Sanh: "Thì sao? Cậu muốn liên hệ với Bộ Giáo dục Âm Sơn để gửi tiền cho tôi à?"

"......"

Trần Cẩn nghẹn một hơi.

Vương Tử Hưu đứng ra ba phải, lôi kéo tay áo Trần Cẩn nói: "Mau đến thời gian đã định, chúng ta tới đó trước, đừng quấy rầy chú tư."

Trần Cẩn ném tay hắn ra: "Không phải vẫn còn sớm sao? Đến đây nói chuyện với chú tư đi! Tôi nghĩ chú tư luôn đi một mình và rất cô đơn. Nói chuyện với cậu ấy nhiều hơn một chút nếu không chú tư sẽ bị biến thành người câm."

Hắn chỉ muốn làm Diệp Sanh xấu mặt. Làm cho mọi người biết cậu đến từ Âm Sơn, bần cùng lại cổ quái, bị người cô lập.

"Anh trai, họ là bạn của anh à?" Đột nhiên một giọng nói động lòng người mỉm cười cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

Mọi người ngẩng đầu, liền thấy một người cầm di động từ trong bóng đêm đi ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, tất cả mọi người đều sửng sốt, những lời thì thầm nghẹn trong cổ họng, trên mặt đều tràn đầy kinh ngạc.

Ninh Vi Trần tắt điện thoại, đôi mắt hơi cong như hoa đào không có ý cười nhìn bọn họ. Hắn có khí chất tự phụ, ngoại hình nổi bật, ăn mặc như một công tử nhà giàu ưu nhã tản mạn.

Diệp Sanh bình tĩnh nói: "Ba người bọn họ là bạn cùng phòng, còn lại tôi không biết."

Ninh Vi Trần gật đầu, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi em đã đột ngột nhận điện thoại."

Diệp Sanh: "Gọi xong chưa?"

Ninh Vi Trần: "Ừm, em kêu quản gia Lý lại đây đón chúng ta."

Diệp Sanh: "Ừ."

Ninh Vi Trần cùng Diệp Sanh nói xong, mới lại đem tầm mắt một lần nữa nhìn về phía cả trai lẫn gái trước mắt, biểu tình cười như không cười, ánh mắt trầm tư.

Sắc mặt Trần Cẩn hơi hơi trắng bệch.

Vương Tử Hưu cùng Khang Tiểu Tiểu cũng là sửng sốt, trên thực tế, bọn họ đều đã được cố vấn tiếp cận trước khi cùng Diệp Sanh ở cùng trong phòng ngủ, nói rằng Diệp Sanh là trẻ mồ côi không cha không mẹ, đồng thời yêu cầu bọn họ đừng nói chuyện gia đình nữa.

Hai người không hiểu ra sao: Chú tư một người tới Hoài Thành, sao lại có được một người bạn như vậy? Hơn nữa người bạn này thoạt nhìn cùng bọn họ hoàn toàn chính là người đến từ hai thế giới khác nhau.

Diệp Sanh hoàn toàn không muốn Ninh Vi Trần có quan hệ gì với bạn cùng phòng của mình, vừa định lên tiếng đem sự chú ý của hắn kéo về. Ninh Vi Trần đã không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, cười một nụ cười không rõ ý tứ với cậu, nhẹ giọng nói: "Anh, đêm nay anh ở một mình trong ký túc xá à."

Diệp Sanh: "......"

Trong mắt Ninh Vi Trần chứa đựng nhiều tình cảm: "Xem ra bạn cùng phòng của anh khuya mới về. Anh không cân nhắc việc qua đêm ở nhà em sao?"

Diệp Sanh nói: "......Nếu không về kịp giờ đóng cửa thì lại suy xét."

Quả nhiên. Ninh Vi Trần giỏi giao lưu, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích giao lưu với người khác.

Ninh Vi Trần ghé sát vào tai cậu, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người, dùng tư thế vô cùng ái muội nói ra những lời nói hài hước nhất, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại.

"Cục cưng, tại sao anh lại từ chối em vì một người bạn cùng phòng như vậy?"

Diệp Sanh ghét bỏ nói: "Hai chuyện này không liên quan gì đến nhau, tôi không có bệnh tâm thần."

Ninh Vi Trần thở dài: "Anh thật sự không suy xét đến việc dọn ra ở với em sao?"

Diệp Sanh nhíu mày: "Cậu quên mất bệnh tình của mình sao? Chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách trong cuộc sống đi."

Ninh Vi Trần không để bụng cong môi cười.

Cũng may lúc này quản gia Lý đã lái xe qua đây.

Diệp Sanh không muốn gây sự với Ninh Vi Trần trên đường nên chân dài bước một bước, mở cửa xe liền ngồi vào. Ninh Vi Trần đặt đôi bàn tay mảnh khảnh xanh xao lên cửa xe, trước khi bước vào còn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt hoa đào từ xa liếc nhìn Trần Cẩn, biểu cảm xa lạ lạnh lẽo dưới ánh trăng, sau một lúc lại cười một chút.

Trần Cẩn mồ hôi lạnh ròng ròng, đại não trống rỗng.

Quản gia Lý nói: "Thiếu gia, thiếu phu...... Cậu Diệp."

Ông kịp thời sửa miệng trước khi hô lên "Thiếu phu nhân".

Diệp Sanh nói: "Lái xe đi."

Quản gia Lý: "Được."

Chiếc Maybach đắt tiền biến mất ở cuối con phố dài.

Một đám người nhìn chiếc siêu xe kia, cảm giác đại não ong ong vang vọng. Đặc biệt là Trần Cẩn, hai má nóng bừng, giống như bị người đánh một cái tát.

Hắn hiện tại hận không thể đem vùi đầu mình vào khe đất, như vậy liền không cần phải đối mặt với ánh mắt của người bên cạnh xem hắn nhảy nhót như tên hề.

Sau khi ngồi vào xe, Diệp Sanh nói với Ninh Vi Trần: "Sau này cậu không cần tiếp xúc với bạn cùng phòng của tôi."

Việc dính dáng đến dị đoan lại là một đống phiền toái.

Ninh Vi Trần nhướng mày: "Hả?"

Diệp Sanh nói: "Bọn họ đều là người thường, hơn nữa tôi vốn dĩ không tính cùng bọn họ giao lưu nhiều ở đại học."

Ninh Vi Trần dù bận vẫn ung dung nhìn cậu trong chốc lát, cười hỏi: "Tại sao? Lúc trước anh ở trên đoàn tàu thề son sắt như vậy, em còn tưởng rằng cuộc sống đại học của anh sẽ thật muôn màu muôn vẻ."

Diệp Sanh quá lười để chú ý đến lời mỉa mai của hắn.

Ninh Vi Trần trong bóng đêm nhìn cậu, thanh âm mang theo ý cười, câu nói lại bình tĩnh: "Diệp Sanh, anh còn chưa nhận ra sao? Anh căn bản không thích hợp với loại cuộc sống này, anh chỉ là không muốn vứt bỏ từng bước anh đã làm mà thôi."

Diệp Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của cậu, cậu mím môi không nói một lời.

"Không sao đâu." Ninh Vi Trần ngửa người ra sau, lạnh lùng nói: "Sao em lại thích anh đến vậy?" Hắn cười khúc khích, chớp mắt rồi nói nhẹ nhàng như đường mật: "Em bằng lòng cùng anh đóng kịch bản trở lại trường học."

Sau lễ khai giảng đại học, việc đầu tiên thường là huấn luyện quân sự.

Tiệc mừng sinh viên mới của Đại học Hoài An được tổ chức sau đợt huấn luyện quân sự và video quảng cáo sẽ được trình chiếu tại bữa tiệc mừng tân sinh viên.

Tuy nhiên, từ đầu tháng 9 đến giữa tháng 9 ở Hoài Thành thường có mưa rất to.

Vì vậy trường học không thể không hoãn thời gian huấn luyện quân sự đến cuối tháng 9. Năm nay cũng không ngoại lệ.

Trong nhóm tân sinh viên, các loại tin đồn lan truyền nhanh nhất, đặc biệt là về những mỹ nam, mỹ nữ và nhân vật có thế lực mới vào trường, sau này Trần Cẩn đã hoàn toàn biết rõ thân phận của Ninh Vi Trần.

Gia thế, bằng cấp, bề ngoài, tài lực, rất nhiều hào quang bổ sung vào đó.

Chỉ trong vòng vài ngày, cả trường đã biết về một chàng trai trẻ giàu có như vậy, vô số người vừa ghen tị vừa tò mò

Các học sinh trong lớp đều đang đoán tại sao vị đại thiếu gia lại muốn trở về Trung Quốc.

Trần Cẩn muốn lên tiếng và khoe những thông tin mình có được nhưng vì có hai người bạn cùng phòng ở gần đó nên hắn đã kìm lại.

Hắn vẫn chưa quên ngày hôm đó hắn đã bị sỉ nhục như thế nào trước mặt Diệp Sanh và Ninh Vi Trần.

Ninh Vi Trần là một người hoàn toàn xa lạ tại Đại học Hoài An. Hắn không tham gia lớp học như một sinh viên năm nhất bình thường và có thể đến trường một hoặc hai lần một tuần. Giáo viên cũng rất tốt bụng và vạn phần bao dung với hắn.

Trần Cẩn đã nghĩ đến việc thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Diệp Sanh, tuy nhiên, Diệp Sanh thực sự rất bận rộn, cậu dường như ngoại trừ làm việc bán thời gian thì chính là đi học, cậu không ở trong ký túc xá quá ba giờ mỗi ngày. Hắn không tìm thấy cơ hội để cố ý lấy lòng.

May mắn thay, kịch bản và sự sắp xếp nhân sự cho "video tuyên truyền" cuối cùng cũng được hoàn thành sau một tuần khai giảng. Trần Cẩn cuối cùng cũng có thể tìm được cơ hội làm quen với Diệp Sanh một lần nữa. Trên thực tế, có quen biết với Diệp Sanh hay không không quan trọng, hắn chủ yếu muốn lợi dụng Diệp Sanh để xây dựng một chút quan hệ với Ninh Vi Trần.

Tháng 9 là mùa mưa ở Hoài Thành, cứ hai ngày lại mưa to, mưa rào tí tách tí tách làm ướt hoa quế thơm ngát xuống mặt đất.

Đại học Hoài An có kỳ nghỉ dài năm ngày vào tháng 9, trời nhiều mây và mưa.

Hoàng Kỳ Kỳ nói: "Nếu trời mưa thì hãy quay cảnh bên trong trước đi." Cảnh bên trong của nhà thi đấu thể thao cũ là cảnh duy nhất yêu cầu "người qua đường" biểu diễn.

Diệp Sanh đã xin nghỉ phép ở ngôi nhà ma sau khi nhận được tin tức từ đoàn quảng bá, và cậu đặc biệt quay trở lại Đại học Hoài An. Sau khi Hạ Văn Thạch phát hiện ra Hoàng Kỳ Kỳ là nhà biên kịch, vị sếp con nhà giàu không làm việc đàng hoàng này ngay lập tức đóng cửa để cùng mọi người đi xem náo nhiệt.

Thuận tiện mang theo Lạc Hưng Ngôn.

Lạc Hưng Ngôn: "......"

Cho nên anh quay trở về Trung Quốc để học thêm nhiều điều hả?

Đầu tiên ở nhà chính Tần gia xem một vở kịch máu chó xung hỉ nhà giàu; sau đó lại xem kỹ thuật trừ tà kết hợp Trung Quốc và phương Tây của đại sư trong nhà ma.

Hiện tại đến phiên kịch bản tình cảm học đường tình yêu thầm kín????

Ga verder met lezen

Dit interesseert je vast

1K 66 10
Thần Giáng Tác giả: Hồ Ngư Lạt Tiêu Thể loại: BL, giả tưởng, game, ... Tình trạng: chưa hoàn thành Nhóm dịch: Hội fan não tàn của Bạch Quốc Vương Wor...
12.5K 579 120
Sau ba năm qua trận chiến chén thánh. Ba con người đã chuyển đến London. Suy cho cùng, mục tiêu của họ đều rõ ràng. Nhưng khi thực hiện một uỷ thác...
1.8K 330 18
Thể loại: Original, Đam mỹ, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Hệ thống, Xuyên nhanh, Xuyên sách, Chủ thụ , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 Hán Việt: Công cụ nhân đíc...
72.4K 7.7K 200
Tác giả: Thiếp Tại Sơn Dương 妾在山阳 Tên gốc: 失忆后多了的前男友 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cận đại, Hiện đại, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Dị năng, Hào môn th...