Chương 48: Người nghe kể chuyện (15)

786 94 5
                                    


"Kể chuyện?" Hạ Văn Thạch sửng sốt, hắn đã làm tốt chuẩn bị mời bút tiên, tại sao người chủ trì lại đột nhiên muốn bọn họ kể chuyện xưa.

Tiếng nhạc phát trên radio nhẹ nhàng êm ái như chèo thuyền trên mặt nước trong đêm tĩnh lặng, có trăng sáng, gió mát, nước róc rách khiến lòng người cảm thấy thư thái, vui vẻ. Âm nhạc tốt đẹp như vậy khiến cảm xúc của mọi người chậm rãi ổn định lại.

Cửa sổ trong phòng đóng kín, gió và ánh nến lung linh màu cam chiếu sáng khuôn mặt ngơ ngác của mọi người.

"Như thế nào lại là kể chuyện xưa?"

"Không phải người tổ chức nói là đang chơi game sao?"

"Nếu là kể chuyện thì tại sao lại cần chuẩn bị đạo cụ?"

Người dẫn chương trình phớt lờ sự bồn chồn trong phòng, tiếp tục bằng giọng khàn khàn và méo mó: "Hãy kể cho tôi nghe một câu chuyện kỳ ​​lạ xảy ra xung quanh bạn. Đừng nói dối và bịa đặt, chủ nhà sẽ biết trong lòng bạn đang nghĩ gì. Chúng ta bắt đầu thôi."

Tách. Người dẫn chương trình tắt micro và nhường toàn bộ sân khấu cho mọi người.

Trong phòng rơi vào im lặng chết chóc, Tô Uyển Lạc cắn môi, khuôn mặt thanh tú trông bình tĩnh đến lạ thường.

Cô vừa mới chủ động tìm đạo cụ, sắp xếp trò chơi, không ít người trong lòng đã bắt đầu đi theo cô. Thật khó để tưởng tượng rằng một cô gái nhỏ nhắn, ít nói lại có thể trở thành người lãnh đạo cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà ma ám.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tô Uyển Lạc mở miệng.

"Nếu là người chủ trì yêu cầu, vậy thì cứ làm đi. Kể lại từng câu chuyện một nhé."

Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, vang vọng trong đêm sáng: "Tôi bắt đầu trước."

Tiếng nhạc trên radio đã dừng nhưng tiếng nước mơ hồ dường như vẫn còn đọng lại trong tai mọi người.

Tô Uyển Lạc khuôn mặt thanh tú dịu dàng, nhưng khi cô giơ tay lên, mọi người phát hiện trên các đốt ngón tay và đầu ngón tay của cô có khá nhiều vết chai, cô không phải là một cô gái trẻ với những ngón tay sạch sẽ không dính nước như mọi người nghĩ.

"Lúc trước tôi đã nói khi giới thiệu rằng bố tôi làm ở công trường nên hồi nhỏ tôi thường đến công trường chơi."

"Câu chuyện này xảy ra ở công trường, khi tôi đang học lớp một tiểu học."

Tô Uyển Lạc mím môi dưới.

"Tôi là người trong gia đình đơn thân, một mình bố tôi nuôi tôi lớn. Bố tôi là giám sát công trường, ngày ngày rất bận rộn. Khi tôi đến thăm ông, ông luôn không rảnh nên giao tôi cho dì ở căn tin chăm sóc."

"Dì ở căn tin có một cô con gái bằng tuổi tôi. Mỗi lần làm xong bài tập về nhà, tôi thích nhất là cùng cô ấy chơi trốn tìm ở công trường."

"Hôm đó là thứ sáu, sau khi trò chơi bắt đầu, tôi chạy thật xa và trốn sau một đống bùn rất bí mật. Bên cạnh đống bùn là một bức tường gạch đỏ cao. Hôm đó ban ngày tôi không ngủ trưa. Buổi tối, tôi mơ mơ màng màng ngủ mất. Ngủ đến giữa chừng thì tôi cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, mở mắt ra liền phát hiện có người dùng cỏ đuôi chó quét mặt tôi. Ngồi xổm trước mặt tôi là một cậu bé đội nón bảo hộ màu đỏ khoảng mười một mười hai tuổi, rất gầy và đen, chỉ lớn hơn tôi một chút nhưng mặc bộ quần áo công nhân lấm lem bùn đất."

【1-208】Sau khi mất trí nhớ bạn trai cũ xuất hiệnWhere stories live. Discover now