《CHIẾM ĐOẠT》- JUNG HOSEOK

By Eunji182

16.1K 919 71

Eun Hye dừng lại trước một studio chụp ảnh cưới, ngắm nhìn những tấm ảnh cưới được chụp rất tỉ mỉ lòng lại dâ... More

Chap 1. Bán .
Chap 2. Kết hôn trên giấy tờ.
Chap 3. Lần đầu?.
Chap 4. Xin phép.
Chap 5. Trừng phạt.
Chap 6. Cảm xúc thật.
Chap 7. Chờ đợi.
Chap 8. Tự ý
Chap 9. Buổi tiệc.
Chap 10. Vợ của tôi.
Chap 11. Choi Ha Young.
Chap 12. Con người thật của Jung Hoseok.
Chap 13. Bạn cũ.
Chap 14. Không nghe lời.
Chap 15. Ốm.
Chap 16. Có thai?.
Chap 17. Kẻ sát nhân.
Chap 18. Nữ phụ.
Chap 19. Bạn học
Chap 20. Mẹ nuôi.
Chap 21. Xảy ra chuyện.
Chap 22. Không còn.
Chap 23. Là anh không muốn cứu con.
Chap 24. Khoa tâm thần.
Chap 25. Không bỏ rơi.
Chap 26. Họp báo.
Chap 27. Xảy ra chuyện.
Chap 28. Tâm bệnh.
Chap 29. Mất tích.
Chap 30. Trở về.
Chap 31. Con sẽ giống anh.
Chap 33. Hủy hoại danh tiếng.
Chap 34. Họa.
Chap 35. Mất.
Ngoại truyện 1
Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 3

Chap 32. Không rảnh tiếp khách.

204 17 0
By Eunji182

Đã hai ngày trôi qua, tinh thần của Eun Hye cũng đã ổn định trở lại, nhưng tính cách và trí nhớ vẫn như cũ, cũng chả có điều gì là thuyên giảm.

Ngày hôm nay thực sự là một ngày tuyệt vời để hai người có không gian riêng. Vườn hoa sau nhà nay cũng đã nở, suốt thời gian cô ở bệnh viện, ở Seoul dì Kim và những người giúp việc khác đều thay nhau về đây chăm sóc và dọn dẹp nhà cửa.

Hoseok từ sau vườn cầm lên trước sân nhà một bó hoa, trong có có rất nhiều loại, vừa hoa hồng cả vừa hoa cẩm tú cầu đặc biệt hơn là có cá hoa lavender mà cô yêu thích. Eun Hye thích thú vội ôm lấy bó hoa miệng không ngừng khen ngợi.

"Ôi! Chúng thật đẹp."

Hoseok chỉ cười, anh tiến lại gần nhẹ nhàng hôn lên trán của cô: "Em thích là được."

Vừa lúc đó ngoài cổng truyền đến tiếng chuông vang lên, anh nghi hoặc vội đứng dậy ra mở cửa. Vừa mở cửa ra đập vào mắt anh là một người đàn ông cao ráo, chưa kịp phản ứng ngưòi đàn ông kia đã vội lên tiếng, bàn tay còn không quên ra hiệu chào hỏi.

"Chào anh, tôi là Park Ha Jun, bạn học cũ của Eun Hye."

Nụ cười của người trước mặt như đốn tim bao nhiêu phụ nữ, chiếc răng khểnh lộ ra, điệu bộ phóng khoáng không dính chút bụi trần lại vừa không mang sắc thái gò bó. Cảnh sắc nhân gian cũng phải chào thua trước người đàn ông này. Đôi mắt anh hếch lên, bao nhiêu vụn sáng lấp lách đều hội tụ vào trong con ngươi đen tuyền đó.

Hoseok khi thấy người đàn ông trước mặt thì mới nhận ra, khoảng gian trước khi anh và Eun Hye dự tiệc, lúc rời khỏi đó cũng đã chạm mặt anh ta. Thiện cảm mà Hoseok trao cho anh ta chính là ánh mắt sắc lạnh nhìn chính diện lấy đôi bàn tay đã chạm vào eo của vợ anh.

Giờ đây không hẹn mà gặp lại còn một mực cười nói muốn gặp Eun Hye, tâm trí anh giờ cũng không còn ổn định nữa rồi. Vài vạch đen lộ rõ trên trái, hàng lông mi khẽ động biểu thị trên gương mặt của anh đang viết ra hai chữ "không vui"

Người phía trước rõ ràng có ý chào hỏi chủ nhà, cánh tay anh đưa ra ngỏ muốn bắt tay nhưng Hoseok lại kiêu ngạo, tay anh cho vào túi quần đứng thẳng lưng mặt đối mặt với Park Ha Jun.

"Thật tiếc, hôm nay nhà không đón khách..."
Hoseok sắc thái lạnh lùng không nói dài dòng liền vào thẳng vẫn đề, giọng nói không nhanh không chậm, sắc thái cao ngạo miệng anh định nói "Không rảnh để tiếp khách." Nhưng nhớ ra bản thân đang cao lãnh nên lại phải nói ra chữ nể mặt người đối diện: "Mời về cho."

Park Ha Jun ngại ngùng rút tay về cười lớn, trên tay bên kia còn cầm một giỏ hoa quả có ý định bước vào nhưng cũng đành nén lại đứng thẳng người. Tính cách anh ta trước giờ phóng khoáng, nay gặp đối thủ lạnh lùng như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Quả thực trăm nghe không bằng một thấy, trên báo mạng đều nói Jung Hoseok là người yên vị, tài cao nhưng tính cách khác người, vốn ung dung lạnh lùng... điều này khiến tôi thực sự không tin, giờ đây được đứng nói chuyện lâu như vậy mới biết."

Hoseok nhếch miệng cười diễu cợt: "Quá khen."

"Lúc trước quả thật là có cơ hội nói chuyện với anh nhưng rất chóng vánh. Tôi còn không biết Eun Hye là mối quan hệ gì với anh... nhưng giờ thì đã rõ rồi." Park Ha Jun không có ý định về, anh ta còn đứng ở đó nói thêm.

Ánh nắng len lỏi qua các tán cây, màu sắc vừa nhạt vừa đậm chiếu rõ lên hai khuôn người đẹp như tạc tượng. Người này thì phong lưu khiếm nhã, đôi lúc còn lạnh nhạt xa cách. Chiếc áo phông màu xám nhạt cũng không thể làm nhòa đi phong thái này.
Còn người kia thì có vẻ thích thú nói chuyện, vẻ điềm tĩnh chiếm trọn cả thần sắc, nụ cười mang vẻ ôn hòa, xinh đẹp đến mức ai nhìn vào cũng muốn chìm đắm vào vẻ đẹp ngọt ngào đó.

Nhưng với Hoseok, trong mắt của anh, người trước mặt chả ra điệu bộ gì.

"Vợ tôi trước nay sức khỏe yếu không rảnh tiếp khách."

Vừa nhắc đến Eun Hye, hai chữ "vợ tôi" khiến Park Ha Jun sững người, mạch cảm xúc ôn hòa lúc nãy dần biến mất, nụ cười trên mặt cũng không còn.

Anh ta ho nhẹ một cái, điệu bộ ngượng ngùng liếc nhìn Hoseok, lâu lâu còn hướng ánh mắt của mình ra phía sau. Phía sau cánh cửa cũng chính là khu vườn trước nhà, Eun Hye vẫn đang ngồi cặm cụi cắm hoa không biết có sự xuất hiện của Park Ha Jun.

Park Ha Jun sau khi nghe Hoseok đuổi khéo thì khẽ im lặng không nói gì. Còn Hoseok thì lạnh lẽo nheo đôi mắt nhìn thâm thúy vào người trước mặt. Cả hai đứng đó cũng chẳng có gì là cử động, một người thì muốn nhanh chóng đuổi khách, người còn lại thì trong thâm tâm vẫn muốn vào bên trong gặp mặt người con gái ấy một lần.

Hai bên đang đấu mắt căng thẳng thì giọng của Eun Hye nói xen vào, tiếp theo đó là bước chân càng lại gần. Cô bước tới bên Hoseok không chú ý tới xung quanh mà thản nhiên khoác lấy cánh tay của anh vẻ lo lắng.

"Anh sao lại đứng đây một mình vậy? Có chuyện gì sao?"

Thấy Eun Hye bước ra đã quấn lấy mình, Hoseok lại càng hả hê nhanh chóng luồn tay qua eo cô ôm nhẹ, ánh mắt còn không quên đánh dấu chủ quyền cho người phía trước xem.

Thay đổi giọng nói nhanh chóng, anh nhẹ nhàng: "Ở ngoài gió lạnh, em còn chưa khỏi bệnh, mau vào trong đi."

Chưa kịp phản ứng câu nói của anh Eun Hye đã bị người phía trước thu hút. Cô vô tình nói lớn: "Park Ha Jun? Sao cậu lại ở đây?"

Người được gọi tên liền thu lại ánh mắt ngóng chờ thay vào đó là sự dịu dàng khó tả, đôi mi khẽ cụp xuống nhìn đối diện vào cô gái nhỏ bé trước mặt cũng chỉ đứng tới ngực anh. Bàn tay cũng đang cầm giỏ hoa quả mà bắt đầu run rẩy, giọng nói có vẻ ngập ngừng, ít lâu sau lại lấy lại phong độ.

"Mình tới thăm cậu, nghe nói cậu bị ốm..."

Eun Hye liền ồ một tiếng lắc đầu phản bác: "Đâu có, bệnh gì đâu, mình vẫn khỏe re nè... Mà sao còn đứng đó? Mau vào nhà chơi đi."

Trước khi tới đây, Park Ha Jun đã xem rõ tình hình của Eun Hye, quả thực như trong báo cáo mà anh sai người đi điều tra thì cô đã trải qua một cú sốc mất con rất lớn, sau đó tinh thần không ổn định mà bị Jung Hoseok đưa vào bệnh viện tâm thần để điều trị.

Vài ngày sau đó thì lại được tin cô đã chuyển về nhà ở Seongnam. Quyết định một lần đến thăm cô nhưng sau khi thấy cảnh này anh càng chắc chắn thông tin mình nhận được quả thực không sai.

Trong ánh mắt của Eun Hye lộ ra vẻ dịu dàng trao cho người đối diện. Ba cặp mắt nhưng lại hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Park Ha Jun biết từ khi còn là sinh viên anh đã mất cơ hội rồi, giờ đây thấy cảnh này anh càng chắc chắn mình đã thua.

Không để cô đưa vào nhà, Ha Jun đã nhanh chóng lùi về sau một bước tiện tay đưa thẳng giỏ hoa quả lên tay Eun Hye. Khoảnh khắc cuối cùng anh mỉm cười với người con gái trước mặt cũng là lúc anh chào tạm biệt. Khóe mắt bắt đầu có vị cay cay, anh liếc nhìn qua chỗ khác vội vàng chào tạm biệt.

"Thấy cậu vậy mình cũng yên tâm rồi. Có gì rảnh mình sẽ liên lạc sau, nhớ đừng để bị bệnh."

Eun Hye vẻ ngơ ngác tính bụng sẽ nói "Sao mới tới đã vội về" thì bên tai tiếng lãnh đạm của Hoseok vang lên: "Không tiễn."

------------

Hai giờ sáng trên tầng hai của căn nhà. Bên ngoài ban công, bộ bàn ghế sofa được chất đầy tài liệu, kế bên là một chai rượu vang trắng vô cùng đắt đỏ. Hai ly rượu vừa rót đầy đã dần vơi đi một nửa. Vẻ mặt của Hoseok đang rất thư giãn, anh đưa hai chân lên bàn, lưng dựa ra phía sau thản nhiên nghe người đối diện hỏi.

"Cậu thực sự bỏ được thuốc lá?"

"Ừ"
Một câu trả lời vô cùng ngắn ngủi, giọng nói anh trầm thấp cố phát ra âm thanh nhỏ nhất có thể để người trong phòng có thể ngủ. Vừa trả lời câu hỏi Hoseok liền không quên liếc nhìn qua phía đầu giường, nơi Eun Hye đang không biết gì liền như một đứa trẻ mà ngủ sâu.

"Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi?"

"Thì sao?"

Nam Joon: "..."

"Thông tin mà tôi đưa cho cậu rốt cuộc đã xử lý xong chưa?"
Người đối diện liền mất kiên nhẫn, ngón tay gõ gõ vào miệng ly rượu chờ đợi câu trả lời.

Nam Joon bình tĩnh, anh cũng đã quá quen với tính cách này của Hoseok, chỉ biết cười trừ.

"Tôi là bác sĩ, không phải dân lập trình, làm chuyện gì cũng phải có thời gian..." dừng một chút anh lại hỏi: "Chắc chắn cậu muốn hủy hoại một nửa danh tiếng của mình chỉ vì trả thù?"

Hoseok cười nhẹ vẻ khinh miệt nhìn đống tài liệu được viết bằng văn bản kèm theo là những hình ảnh được cắt xé trên màn hình máy tính.

"Cậu nghĩ tôi nỡ sao? Phong cách trước giờ của tôi cậu cũng hiểu mà..."





Continue Reading

You'll Also Like

7.6M 425K 83
Chuyện tình của đại ca Kim và hội trưởng Jeon (◕ᴗ◕✿) au: Janie 🔥 CẤM CHUYỂN VER + REUP HAY MANG FIC RA NGOÀI.
45.5K 2.9K 39
Đây là câu chuyện rất hường phấn và so sweet về luqi. Thực sự lậm cặp này lâu rồi nhưng hôm nay mới có hứng viết. Mong các cậu ủng hộ
244K 16.5K 57
/lần đầu viết có gì sai thông cảm nhoa Thường thì mình không có thấy mấy ai viết về xuyên không BTS X YOU , nên ngẫu hứng vậy thôi ??? Mong mọi người...
61.2K 3.8K 21
'Ông chú khó tính nhưng lại đúng gu em' -by Ley Fic hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của Ley, xin đừng vác đứa con của mình đi đâu khi chưa có sự cho phé...