DUYÊN ÂM (tình trai, BL)

由 Minhvu_1310_luvan

54.2K 6.8K 1K

Tên truyện: Duyên Âm. Tác giả: Minh Vũ Thể loại: 1x1, duyên âm, linh dị, boy love, tình trai, siêu nhiên, viễ... 更多

Chương 1: Vòng ngọc
Chương 2: Nơi trao vật định tình
Chương 3: Đến thăm bạn
Chương 4: Oán linh
Chương 5: Tên ông là gì?
Chương 6: Góc phòng bếp
Chương 7: Linh
Chương 8: Nhỏ em họ
Chương 9: Người yêu
Chương 10: Sự ngọt ngào khiến tim ta đau đớn
Chương 11: Lời hứa
Chương 12: Tên biến thái
Chương 13: Cuối hành lang
Chương 14: Vùng vẫy trong vô vọng
Chương 15: Kẻ nặng tình
Chương 16: Bạn mới
Chương 17: Phụ nữ
Chương 18: Lọn tóc
Chương 19: Muốn bảo vệ anh
Chương 20: Sáng sớm đã gặp cậu
Chương 21: Mạnh bà
Chương 22: Chiến đấu
Chương 23: Ăn cơm chung
Chương 24: Nguyễn An
Chương 25: Sự gợi nhớ
Chương 26: Cuộc hẹn
Chương 27: Đến nhà Nam
Chương 28: Món quà đắt giá, không thể nhận
Chương 29: Tồn tại để đau khổ
Chương 30: Hình xăm
Chương 31: Ngày ấy đi lạc
Chương 32: Lời cảm ơn không dám nhận
Chương 34: Thèm khát sắc dục
Chương 35: Ngỡ rằng đã chết
Chương 36: Suy đoán
Chương 37: Chỉ biết tiếc nuối
Chương 38: Dây chuyền đôi
Chương 39: Quay về tiền kiếp (End ss1)
Chương 40 (ngoại truyện): Tương lai của hai ta [H]
Chương 41 (ngoại truyện): Sự thật
Chương 42: Gặp mặt
Chương 43: Kẻ tình nghi
Chương 44: Đầu độc
Chương 45: Trở về
Chương 46: Không thể trở về
Chương 47: Trở về mùa hè
Chương 48: Người tôi thích?
Chương 49: Dịu dàng và lạnh nhạt
Chương 50: Lên chùa
Chương 51: Cô Lan?
Chương 52: Quyết định của An
Chương 53: Hẹn hò (1)
Chương 54: Hẹn hò (2)
Chương 55: Hẹn hò (3)
Chương 56: Hẹn hò (4)
Chương 57: Nặng nề
Chương 58: Bức thư
Chương 59 (ngoại truyện): Thư gửi đến em
Chương 60: Kẻ chặn đường
Chương 61: Anh Minh
Chương 62: Quả tim
Chương 63: Sự biến mất của cái xác
Chương 64: Gặp mẹ
Chương 65: Hoa tình
Chương 66: Đi nhận lớp
Chương 67: Tớ có người trong lòng rồi
Chương 68: Khó thở
Chương 69: Lớp trưởng
Chương 70: Bị thay thế
Chương 71: Mảnh xác của bạn cùng lớp
Chương 72: Đào mộ (1)
Chương 73: Đào mộ (2)
Chương 74: Hiện tượng sinh lí thôi
Chương 75: Thứ do ma quỷ làm
Chương 76: Đụng độ
Chương 77: Quanh quẩn nghi ngờ
Chương 78: Gia hạn
Chương 79: Mong cậu ở bên
Chương 80: Hôn trán
Chương 81: Trường học (1)
Chương 82: Trường học (2)
Chương 83: Trường học (3)
Chương 84: Trường học (4)
Chương 85: Trường học (5)
Chương 86: Trường học (6)
Chương 87: Trường học (7)
Chương 88: Trường học (8)
Chương 89: Kí ước
Chương 90: Món quà đi kèm giá cả (End ss2)
Chương 91 (ngoại truyện): Điên dại
Chương 92(ngoại truyện): Sự tái sinh của cậu
Chương 93 (ngoại truyện): Tình yêu tuổi trẻ
Chương 94 (ngoại truyện): N love Q [H]
Chương 95 (ngoại truyện): Không cần hài đỏ cũng có được tình yêu
Chương 96 (ngoại truyện): Kẻ ăn mày
Chương 97: Bữa cơm
Chương 98: Tình yêu chưa thể tặng
Chương 99: Muốn làm lành
Chương 100: Tớ xin lỗi
Chương 101: Nguyện cầu
Chương 102: Quà sinh nhật
Chương 103: Chẳng khác gì đang yêu một con chó
Chương 104: Người đẹp ngủ trong rừng
Chương 105: Thật sự rất đau lòng
Chương 106: Giải thoát
Chương 107: Lễ tang (1)
Chương 108: Lễ tang (2)
Chương 109: Dụ dỗ
Chương 110: Phải trả thù
Chương 111: Tỏ tình
Chương 112: Bồ thằng Nam
Chương 113: Lời yêu giả tạo
Chương 114: Yêu cậu
Chương 115: Chi chết rồi
Chương 116: Qua đêm
Chương 117: Đi chơi
Chương 118 (ngoại truyện): Trung thu
Chương 119: Món quà
Chương 120: Trụ người
Chương 121: Những đứa trẻ
Chương 122: Tớ muốn gặp cậu, tớ muốn hôn cậu
Chương 123: Mất tích hàng loạt
Chương 124: Viện mồ côi Tình Thương
Chương 125: Họ đang sống hạnh phúc mà....
Chương 126: Khó ngủ
Chương 127: Cô bé mù
Chương 128: Hiến tim
Chương 129: Cậu có thích tớ không?
Chương 130: Cây gạo
Chương 131: Đồ dối trá
Chương 132: Đại Ác Quan Âm
Chương 133: Vào hốc cây
Chương 134: THPT Trần Quang Khải
Chương 135: Giấc mơ đẹp
Chương 136: Thiêu rụi
Chương 137: Lời nói dối trắng trợn
Chương 138: Chiếc nhẫn
Chương 139: Kế hoạch
Chương 140: Cổng sau của trại trẻ
Chương 141: Có nên nói không?

Chương 33: Biệt thự hoang

429 62 2
由 Minhvu_1310_luvan

Hôm nay chuyện cúng giỗ đã xem như ổn thỏa, mọi người ăn uống xong cũng đã dọn dẹp, trả lại vẻ yên tĩnh vốn có của ngôi đền.

bây giờ là tầm 5 giờ chiều, mọi thứ rảnh rang đến không ngờ, mẹ tôi cùng các cô dì đều đã đi chơi uống cafe chuyện trò với nhau cả rồi, tôi chỉ rảnh rỗi nằm trong phòng lướt điện thoại. 

Cậu tôi chạy huỳnh huỵch từ dưới nhà lên rối rít rủ tôi đi chơi, gọi là cậu chứ cũng chẳng lớn hơn tôi mấy tuổi, chắc chỉ 1-2 tuổi là cùng:

"Ê Quân, chú mày đi chơi với tụi tao không?"-cậu tôi-Thành.

"Tôi không đi đâu, cháu lười lắm" tôi nằm thườn thượt trên giường, mắt vẫn không rời điện thoại mà trả lời.

"Thôi mà, khó khăn lắm mày mới về đây chơi, đi chơi chút cho đỡ uổng phí chứ" một giọng nói khác lại thúc giục tôi, là chú tôi, tên Hòa, cũng chẳng lớn hơn tôi là bao, chỉ hơn tầm 4-5 tuổi. 

Tôi vốn đã nói không đi là không đi nhưng hai người kia lại nhào đến, cù lét tôi. Tôi không nhịn được nằm cười nghiêng ngã nhưng hai người này thực sự quá nhây, thấy tôi có phản ứng thì liền cù lét hăng hơn nữa.

Vì không chịu đựng được nữa nên tôi đành phải đồng ý đi theo hai người này xuống xóm chơi. 

Ở bên dưới đã tụ tập sẵn những đứa trẻ lớn nhỏ khác trong xóm mà tôi chưa bao giờ gặp qua, em họ tôi cũng đã đứng cùng nhóm trẻ đó từ bao giờ. Chú tôi là người lớn tuổi nhất trong đám này. Quả nhiên chắc chắn sẽ nắm lấy chức vụ đầu đàn.

"Thế bây giờ chơi cái gì đây?" một cô bé trong đó lên tiếng hỏi. 

"Mấy trò lúc trước tụi mình chơi đến chán cả rồi, tìm trò mới đi" cậu bé đứng đến cạnh cô bé kia nói.

"Đúng đó, chơi chán rồi mà, chơi mãi thì còn gì vui nữa đâu" vài ba đứa khác cũng lên tiếng phụ họa, chú tôi thì vò đầu suy nghĩ. 

"A! chơi thử thách lòng gan dạ đi!" chú tôi hét toáng lên làm tôi giật cả mình. Mấy đứa nhỏ khác cũng xì xào tỏ vẻ đồng ý.

"Nhưng thử thách ở đâu mới được cơ chứ?"-Nguyệt.

"Ở cuối xóm có một ngôi biệt thự tồi tàn, nó đã bị bỏ rất lâu vì nghe nói nơi đó bị ma ám. Là một con ma người Tây đó, người chết là một vị công nương người Pháp, vì một lý do nào đó mà lại treo cổ tự tử trong chính căn phòng của bà và chồng bà. Nỗi oán hận không thể phai mờ tích tụ thành oán khí trong đó" cậu tôi giải tích một tràn dài.

"Nè, không có được đâu. Chơi vậy nguy  hiểm lắm đó".

"Mày nhát quá vậy, chỉ là tin đồn thôi mà, mà đó cũng là nhà hoang, có ai la mình được đâu"-Thành.

"Cháu không nói đến ma quỷ, mà là côn trùng rắn rết ở trong đó, dù gì đó cũng là nhà hoang, có ai  quét dọn đâu, rắn rết đến làm tổ cũng là lẽ thường tình, lỡ như mấy đứa nhóc này bị cắn thì phải làm sao". Tôi nói vậy chứ thật ra tôi lại không sợ sắn rết hay lo cho đám nhóc kia thật lòng, tôi sợ sẽ thật sự nhìn thấy oán hồn của vị trong lời đồn.

"Bữa tao thấy ông nhặt ve chai trước chợ thường xuyên đi vô đấy mà có bị gì đâu. Đi một chút rồi về, không sao đâu, có chuyện gì tao chịu trách nhiệm là được mà" chủ tôi thở ra thật mạnh, ưỡn ngực vỗ bồm bộp tỏ vẻ ta đây.

Vì mấy đứa trẻ khác cũng hùa theo chú tôi nên tôi không có cách nào thuyết phục được họ, đành miễn cưỡng đi theo.

Chú và cậu tôi hai người họ đi trước, cạy cánh rào sắt sắt đã bị cây cỏ và bụi gai bao um tùm. 

Cửa cổng mở ra thì lũ trẻ như đàn kiến vỡ tổ, nháo nhào ngó nghiêng xung quanh vô cùng hiếu kì, nhưng cũng có vài đứa run sợ mà bỏ cuộc chạy về nhà. Bây giờ còn lại 7 người gồm tôi, Nguyệt, cậu, chú và 3 đứa trẻ khác.

Ngôi biệt thự xập xệ đến thảm thương, sơn tường bong tróc, dây gai leo cao vút trên mấy cây cột đá. Khung cảnh giống y hệt trong mấy bộ phim kinh dị phương Tây, u ám, đau thương đến nghẹt thở.

Từ nãy đến giờ Nguyệt cứ im lặng mãi, không hó hé câu gì, không phải là nó thật sự sợ đấy chứ?

Chú tôi tập trung mọi người lại trước cửa, bảo "Được rồi, thử thách của chúng ta là sẽ tham quan hết ngôi nhà này!", mấy đứa nhóc gan dạ hô hào hứng khởi.

Đi vào bên trong, đúng như tôi nghĩ, mọi thứ đều tồi tàn vỡ nát không còn nguyên vẹn, bụi rồi bột vôi rơi vãi lung tung trông dơ kinh khủng. Cây cỏ rồi cũng mọc um tùm hết cả lên ở bên trong. 

Tôi và Nguyệt tách nhóm ra rồi đi lên lầu, cả hai đứa đi dọc theo hành lang nứt mẻ. 

"Anh, hình xăm trên lưng anh xử lý thế nào rồi?'-Nguyệt.

"Nguyên ngày hôm nay bận rộn như vậy nên anh vẫn chưa biết được phải làm sao".

"...Vậy mà lúc nãy ai lại nằm ườn trên giường bấm điện thoại ấy nhỉ" nó nói móc tôi, chắc chắn là nó móc họng tôi!

".......".

Trên dãy hành lang dài có rất nhiều căn phòng với cửa nẻo không hề khóa, tôi và em họ đều đi dạo xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy gì thú vị, quả thực đây chỉ là một biệt thự bỏ hoang bình thường thôi sao?

Đến căn phòng nằm yên vị giữa dãy hành hành lang là một căn phòng lớn. bên trong có giường gỗ đã bị bể vụn mốc meo cùng cới tấm đệm rách ẩm, hẳn đây là phòng ngủ rồi.

Tôi tính đi về thì cửa chợt đóng sầm lại làm tôi giật mình, tôi cứ nghĩ đó chỉ là do gió nhưng khi cố gắng mở ra thì không tài nào mở được. Một cánh cửa cũ kĩ như này thì sao có thể đóng chặt đến mức này chứ. 

Tôi lấy đà, vung chân đá tung cửa gỗ, cứ nghĩ như vậy sẽ thoát được nhưng đâu ngờ....

1/9/2022







继续阅读

You'll Also Like

4K 178 7
Tên truyện: Sói Đầu Đàn Write by me (Yoou_time) Lên ý tưởng ngày 30/07/2023 Thể loại: Đam mỹ, ABO, nhân thú, 1x1, niên hạ,... Không chuyển ver, đăng...
101K 16.1K 77
- Nếu chúng ta thật sự thuộc về nhau, nhất định định mệnh sẽ đưa đẩy. Không có ngoại lệ, destiny chính là định mệnh. - Hai mươi năm cái xuân xanh, Ta...
822K 27.1K 31
Truyện ma, kinh dị...
614 136 5
Kim Taehyung crush con nhà người ta, nhưng lại tán tỉnh theo cái cách chẳng giống ai...