Chương 107: Lễ tang (1)

165 21 15
                                    

Bốn rưỡi sáng Nam chợt giật mình tỉnh giấc, cậu bước nhẹ chân rời khỏi ghế sofa đến giường kiểm tra mẹ mình.

Thấy phần chăn đắp lên bà không hề phập phồng khiến cậu hốt hoảng, tim cậu như ngừng đập ngay tại khoảng khắc đó. Tay cậu run run đưa lên rồi hạ xuống do dự mãi, sợ mình phát hiện ra rồi sẽ không chịu nổi mất, cậu nên làm gì đây? không có mẹ rồi cậu phải làm sao đây? không ai trên thế giới này sẽ nguyện ý trao cậu tình thương nữa....

Ngực cậu phập phồng nhưng không sao thở nổi, mồ hôi tuôn ướt lưng áo, cậu đứng chết lặng bên giường bệnh của mẹ mình không thể kìm được nước mắt. 

Nhìn thấy máy trợ thở, máy đo nhịp tim đã bị bà rút dây mà cậu tức giận vô cùng. Tay cậu báu chặt lấy vạt áo đồng phục chẳng kịp thay.

 Tại sao mẹ lại làm như thế chứ? con đã mất cậu ấy rồi mẹ cũng rời bỏ con sao?

Cậu đã cố gắng nhiều như thế, đánh đổi đến nhường nào, vậy mà trong tay giờ lại chẳng có gì ngoài cái chết của mẹ và sự lạnh nhạt của Quân. Rốt cuộc cậu sai ở đâu? hay là do bản thân chưa đủ cố gắng sao?

Ngón tay cậu run rẩy đưa gần đến chóp mũi mẹ mình. Không còn thở nữa.

Nam lập tức nhấn nút khẩn cấp ngay trên đầu giường bệnh, cậu nhấn liên tục hận không thể nghiền nát nó thì thôi. 

Một yêu cầu khẩn cấp từ phòng bệnh VIP khiến tất cả y tá và bác sĩ đều phải nhanh chóng đến xem sao.

Nam nhìn dòng người nườm nượp bước vào nhưng tầm mắt lại sáo rỗng. nước mắt cậu tuôn rơi nhưng chẳng thể nghe được tiếng nấc, quá nghẹn ngào.

Hình như cậu sinh ra trên cuộc đời này là để khóc, ngoài tiếng khóc đầu đời ra chẳng có tiếng khóc nào là hạnh phúc cả, tất thảy đều là nỗi bất hạnh và nỗi bất hạnh mà thôi.

Một vài y tá yêu cầu cậu ra ngoài phòng đợi để tránh gây cản trở, cậu cũng rất hợp tác đi ra. Nhưng cậu biết, tất cả đã là qúa muộn, cậu nên dành chút thời gian để chuẩn bị tinh thần cho bản thân khi nghe thông báo chính thức.

Một bác sĩ với vần trán ướt nhẹp đi ra, hai hàng mày của bác sĩ không khỏi nhíu lại "Cháu là người nhà của cô Phùng Thanh Yến?".

"Vâng ạ" giọng cậu khản đặc thều thào thốt ra con chữ vặn vẹo.

Bác sĩ đưa ánh mắt thương xót nhìn cậu "Xin cháu hãy nén đau thương".

Mặc dù đã biết sẽ là thế này nhưng cậu không tài nào chấp nhận nổi, suy sụp đến mức chân đứng không vững nữa, đành run run ngồi xuống ghế ôm lấy những giọt nước mắt trên mặt.

"Chúng tôi sẽ liên hệ với người nhà của cô Phùng Thanh Yến, mời cháu đi theo các y tá".

Chẳng bao lâu sau mặt trời đã ló dạng, cậu tiều tụy đến mức như thể cả đêm không thể ngủ, cậu không hiểu tại sao mẹ mình có thể chết, thuốc cũng đã vừa uống hồi trưa kia mà, mà nếu bà có làm gì khác thì cậu cũng phải nghe tiếng động chứ, đằng này lại chẳng nghe lấy nổi một âm thanh.

*

Quân cắp sách đến trường, bây giờ không phải là sớm mà cậu lại chẳng thấy bóng dáng Nam đâu, nghỉ sao?

DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Where stories live. Discover now